• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được, bác gái.Nếu bác đã cho phép thì con cũng không khách sáo nữa."

"Bác gái gì nữa chứ? Gọi mẹ đi."

Cố Phu Nhân nhìn Tấn Phong niêm nở.

Thành thật mà nói thì trong lòng bà vẫn đang canh cách chuyện nữ hầu kia của nhà Tấn Phong khiến cho con gái cưng của bà ta nhập viện.


Tuy nói tai nạn đó không phải do anh ta trực tiếp gây ra, nhưng tất cả cũng là do anh ta không bảo vệ chu toàn cho con gái bà, cho nên mới khiến Cố Hỉ Tâm nhập viện.

Một bên là cảm giác không tin tưởng Tấn Phong, một bên là ước nguyện của con gái mong muốn bà trở nên thân thiết hơn với vị hôn phu của mình, cho nên Lạc Nhạc Dung chỉ đành gác lại cảm xúc riêng mà chiều theo con gái bà, ai bảo bà chỉ có mỗi một đứa bé này là con ruột.

"Mẹ"

Tấn Phong phối hợp gọi bà ta một tiếng mẹ, thật sự khiến cho Cố Hỉ Tâm đang ngồi trên ghế sô pha cảm thấy rất hài lòng.

Điều này chứng tỏ trong lòng anh có cô ta, cũng chính miệng anh đã thừa nhận mới quan hệ thân thiết giữa bọn họ rồi.

"Hỉ Tâm, em thấy thế nào rồi? Có còn khó chịu không?"

Tấn Phong ngồi một bên lo lảng hỏi Hỉ Tâm, anh ta cũng không ngại đang có mặt người khác ở đây, trực tiếp nắm lấy tay cô ta một cách vô cùng thân mật.

Gương mặt đang trắng bệch của cô ta vì sự đụngc chạm của Tấn Phong mà trở nên ửng hồng hơn, đầu tiên khẽ lắc đầu một cái, nhưng sau đó lại đổi ý gật đầu: "Anh Phong, đầu em hiện tại thật thấy đau, toàn thân cũng nhức mỏi nữa"

Cố Hỉ Tâm vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, bộ dạng như một thiếu nữ mười tám đang ủy khuất thật khiến cho người ta mủi lòng thương xót.

"Em cố gắng tĩnh dưỡng tốt vào, đừng tùy tiện đi lại lung tung nữa.

Như vậy mới có thể nhanh chóng hồi phục được.

Anh có đem một số đồ tốt đến cho em, em nhớ dùng bồi bố đấy"

Cố Hỉ Tâm gật đầu đáp ứng Tấn Phong, nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại đưa ra một yêu câu: "Tấn Phong, vậy em có thể tiếp tục tới chỗ anh không? Ở nhà chán quá, em muốn tới chỗ anh để gặp mặt thím Cố, có được không?"

"Hỉ Tâm ngoan, ở nhà làm sao mà chán được?"

"Thời gian cũng không còn sớm nữa.

Nếu không còn việc gì thì xin phép mọi người, con về nhà trước.

Ngày mai công ty còn có một số hợp đồng quan trọng cần ký kết ạ"

"Được, con về sớm đi.

Biết lo cho công việc là tốt, tốt lắm"

Cố Phu Nhân gật gù tấm tắc khen Tấn Phong.

Cố Hỉ Tâm đương nhiên không muốn rời xa anh, tay vẫn một mực nắm chặt lấy tay áo Tấn Phong.

Tấn Phong cũng mặc kệ cô ta làm nũng thêm một thời gian nữa, ngay lúc anh vừa định gỡ tay cô ta ra thì trong phòng khách lại có thêm người xuất hiện.

Người vừa bước vào nhà là Cố Kình Quân.

"Kình Quân? Con về lúc nào vậy, sao lại không thông báo?"


Trên gương mặt Cổ Phu Nhân bày ra một chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Kình Quân.


Cố Kình Quân gật đầu chào bà trước rồi mới nói: "Dạo này công việc bận bịu quá nên con không có thời gian về thăm bố mẹ.


Sẵn tiễn con có đem theo một ít đồ tẩm bổ cho mọi người, còn có cả phần của Hỉ Tâm"


"Con không muốn nhìn thấy anh ta"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK