• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh...Anh đừng đùa tôi nữa"

Mặt của Vũ Tình vì câu nói của Kình Quân mà có chút đỏ ửng lên, trông cô như một trái táo vừa độ đang chín tới thu hút người ta tới cản một miếng đem bỏ vào trong miệng.

"Anh đâu có nói đùa? Anh là đang nói thật"

Kình Quân dùng ánh mắt cực kì nghiêm túc nhìn về phía cô.

Nhưng đổi với Vũ Tình, ánh mắt này của anh lại giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt cô, khiến cho toàn thân cô nóng rực.


Nhìn thấy Vũ Tình lúng túng như một con thỏ nhỏ, anh cũng không nỡ lóng "bắt nạt"cô thêm, cho nên lại vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo Vũ Tình ngồi vào chỗ đó: "Tiểu Tình, qua đây"

"Không cần đâu.

Tôi ngồi ở đây là được rồi"

Bàn ăn rộng rãi lại còn có rất nhiều chỗ ngồi, cho nên Vũ tình cảm thấy bản thân ngồi ở đâu cũng được, không phải là vấn đề.

"Ngoan, nghe lời một chút"

Kình Quân vẫn không từ bỏ ý định, liên tục vỗ vào mặt ghế bên cạnh mình.

Nhưng Vũ Tình giống như không nghe thấy, sự chú ý của cô đã dồn hết lên mấy món ăn trên bàn.

Oa! Đây là lần đầu tiên trong đời cô được thấy một bữa sáng thịnh soạn như thế.

Trước đây khi còn là người làm ở Tấn Gia, sáng ra cô luôn phải tỉnh dậy từ rất sớm để tưới hoa quét nhà.

Quanh đi quẩn lại thì cũng đã hơn tám giờ rồi, cho nên muốn ăn sáng chỉ đành pha tạm một gói mì tôm thôi.

Thật không thể ngờ được rằng lại có một ngày cô được đàng hoàng ngôi vào bàn ăn một bữa ăn sáng thịnh soạn như thế này, mặc dù cô không hề bỏ ra một chút công lao gì để xứng đáng được hưởng thụ nó cả.

Thím Trần nhắc nhở hai người anh sáng, Vũ Tình cũng bắt đầu cầm nĩa lên.

Bữa ăn quả thật rất ngon, đây cũng là lần đầu tiên cô được ăn sáng kiểu âu, có trứng bebedit, bacon, bánh mì đen kèm xúc xích và salad rau củ.

Nhưng còn chưa ăn được mấy miếng, hành động của cô liền ngưng lại.

Làm gì vậy? Sao Kình Quân lại cứ nhìn chằm chằm cô như thế? Vũ Tình cố gắng không để ý, phớt lờ đi hành động của anh nhưng hoàn toàn vô tác dụng.

Vũ Tình cúi người một cái.

"Được rồi mà.

Vậy anh đi đây"

Kình Quân chỉ tay về phía cửa rồi đi ra ngoài, anh là một người rất đúng giờ, cho nên bây giờ ngay lập tức phải lái xe xuất phát đến công ty.

"Mẹ kiếp"

Lúc này Tấn Phong đang phát tiết lên đống văn kiện được đặt trên bàn trong phòng làm việc.

Đã mấy ngày trôi qua anh ta không nhìn thấy Vũ Tình rồi, giống như cô đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy. . Ngôn Tình Ngược

Gọi điện không nghe, muốn liên lạc cũng không có cách nào liên lạc được.

"Tần Tống, anh kiềm chế một chút.

Đây toàn bộ đều là giấy tờ quan trọng"

Trợ lý Cao bước vào phòng làm việc liên thấy một màn lộn xộn này, nhưng anh ta cũng không thể làm gì ngoài nhắc nhở Tấn Phong hãy tiết chế.

Tấn Phong nghe thấy lời Cao Tấn, tâm tình anh ta mới dần dần bình tĩnh lại, sau đó đưa ra cho thư ký của mình một yêu cầu mới: "Cao Tấn.


Cậu đi điều tra giúp tôi thông tin về Vũ Tình đi, ngay lập tức."


"Tôi rõ rồi, Tân Tổng.


Nhưng trước hết, anh làm ơn hãy xử lý đàng hoàng mấy giấy tờ này giúp tôi đi.


Đều là những hợp đồng quan trọng đó"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK