• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đe dọa sao? Em nghĩ anh cần thiết phải làm việc này với em hả?"

Cố Kình Quân nói rồi lấy trong túi áo ra một chiếc máy ghi âm rồi bật lên.

Ngay lập tức những gì Cố Hỉ Tâm đã nói đêm qua hiện giờ đều được ghi lại cả, khiến cho sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, cắt không còn một giọt.

"Nếu như em muốn mọi người đều biết được sự thật em bắt cóc Vũ Tình, lại còn tấn công cô ấy ở bệnh viện thì sẽ thế nào nhỉ? Em không mong như vậy đâu đúng không? Cho nên những ngày này, tốt hơn hết là em nên ở yên trong bệnh viện"

"Tôi không có tấn công Vũ Tình.


Tôi vào bệnh viện tấn công cô ta bao giờ chứ? Thậm chí tôi còn chẳng biết cô ta đang chết ở xó nào"

"Không biết hối cải"

Cố Kình Quân nghe thấy cô ta trù ẻo Vũ Tình, anh liền dùng một đôi mắt lạnh lẽo quét qua người cô ta, khiến cho Cố Hỉ Tâm rùng mình mà im bặt.

"Người đang làm trời đang nhìn.

Những gì mà em nói, còn cần anh nhắc lại nữa sao?"

Thật sự giây phút này Cố Kình Quân vẫn đang vô cùng cố gắng để bản thân mình có thể mang dáng vẻ của một người anh trai.

Anh đang kiềm chế cơn giận dữ để không làm ra điều gì quá quắt với Cố Hỉ Tâm.

Nhưng phàm là con người thì ai cũng có giới hạn cả.

Trước khi Cố Hỉ Tâm chạm tới giới hạn đó, anh sẽ làm mọi cách để ngăn cô ta lại.

"Tôi không thể tin được, anh vậy mà lại dám uy hiếp tôi sao?"

Đôi mắt Cố Hỷ Tâm mở to ra hết mức.

Cô ta vạn lần không ngờ tới, Cố Kình Quân lại vì một ả đàn bà khác mà đi xa tới mức này.

"Anh nên biết tình cảm mà mẹ dành cho tôi.

Nếu như để bà biết được anh trói tôi như thế này, những ngày sau này của anh chắc sẽ không yên ổn đâu nhỉ?"

Anh không phải bảo cô khai ra rồi sẽ trả đũa mấy người ức hiếp cô sao? Tối qua anh thật sự không làm gì, chỉ ở công ty làm việc thôi à? "Là thật"

Cố Kình Quân nói rồi quay người đi lên lâu: "Anh lên tắm trước, lát nữa lại gặp em"

"Được, lát nữa gặp."

Vũ Tình nói rồi quay người đi vào trong bếp để chuẩn bị bữa sáng cho anh, nguyên liệu trong nhà cũng chỉ còn lại mấy món đơn giản để làm một phần ăn sáng kiểu Tây mà thôi.

thím Trần đã ra ngoài tù sáng sớm, bởi vì nhận thấy đồ ăn trong tủ đã hết nên bà muốn tranh thủ đi siêu thị nhanh nhanh rồi về.

Sau vụ việc Vũ Tình bị bắt cóc lần trước cũng đã dọa cho bà thấy khiếp đảm một phen, thật sự không yên tâm đi đâu lâu mà để cô ở lại một mình cả.

Mặc dù chỉ là mất tích tạm thời thôi, nhưng sự vắng mặt của Vũ Tình trong thời gian ngắn đã khiến Cố Kình Quân điên cuồng như vậy.

Nếu như chuyện lần này lại tiếp tục tái diễn, Trần Hân thật không biết Thiếu Gia nhà mình sẽ còn mang bộ dạng thảm thương thế nào, hành động điên cuồng thể nào vì cô nữa.

Cùng thời điểm, ở tập đoàn Tấn Thị, Tấn Phong đang ngồi trên ghế xoay, dùng chân đẩy xuống đất cho cái ghế xoay vài vòng.

Nhớ lại chuyện hôm qua ở nhà hàng, anh ta không phải là không biết Cố Kình Quân định làm gì Cố Hỉ Tâm.

Nhưng Tấn Phong không dành quá nhiều tình cảm cho cô ta, cho nên anh cũng không muốn quản việc nhà họ Cố.


"Cao Tấn, Cố Hỉ Tâm hiện tại thế nào rồi?"


"Tôi đã cho người theo dõi, cô ấy hiện đang ở bệnh viện."


"Bệnh viện sao? Viện nào? Tại sao lại ở đó?"


Tấn Phong có chút kinh ngạc, không lẽ Cố Kình Quân lại thật sự vì một cô gái khác mà ra tay đánh em gái mình đến mức nhập viện sao? "Là bệnh viện Minh Tân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK