Tấn Phong cũng không hề kém cạnh, anh ta khoanh tay trước ngực mà nhìn anh.
"Tôi như thế nào, còn tốt hơn gấp trăm lân hạng người như cậu."
Cố Kình Quân nói rồi rời đi, nhưng anh không về nhà mà lái xe chạy vòng quanh thành phố.
Trong đầu anh lúc này, từng lời ban nãy của Tấn Phong đang không ngừng lặp đi lặp lại như một lời chú.
Đúng.
Dù cố gắng chối bỏ trước mặt anh ta như thế nào, thì anh cũng không thể nào phủ nhận việc Vũ Tình bị bắt có một phần lỗi rất lớn là ở anh.
Nếu như không phải anh đã quá lơ là trong việc bảo vệ cô, không phải là anh không để ý tới Vũ Tình kĩ càng thì đã không có chuyện cô bị người ta bắt cóc rồi đánh đập dã man như vậy.
Nhưng có một điều khiến cho anh thắc mắc đó là tại sao trong câu chuyện này lại có sự xuất hiện của Cố Hỉ Tâm? Chuyện bảo em gái anh bị bắt cóc rồi tống tiên, anh không thể nào tin được.
Thế lực của Cố Gia lớn như thế, Hỉ Tâm thậm chí còn có cả vệ sĩ riêng, làm sao cô ta có thể để cho mình dễ dàng bị bắt nạt như vậy được.
Bọn bắt cóc lại còn gọi cho Tấn Phong đến, ép anh ta phải lựa chọn giữa Vũ Tình hoặc Hỉ Tâm.
Chuyện này thật đã có quá nhiều sơ suất rồi.
Anh ngôi trong xe suy nghĩ một hồi lâu, cho tới khi có tiếng chuông điện thoại vang lên thì Cố Kình Quân mới trở về thực tại.
"Kình Quân, anh đang ở đâu vậy?"
Người gọi tới là Vũ Tình, thông qua giọng nói của cô có thể dễ dàng nhận ra có vẻ như cô đang lo lắng.
"Tiểu Tình, có chuyện gì vậy? Em còn chưa ngủ sao?"
Ban nãy lúc Cố Kình Quân rời đi rõ ràng cô đã ngủ say rồi mà.
Hiện tại chỉ mới hơn một giờ sáng thôi, sao cô lại gọi cho anh làm gì chứ? "Em...
"Thôi không có gì đâu ạ."
Chết tiệt! Đáng lẽ ra anh nên ở lại đây trông chừng cô cả đêm, không nên vội vàng đi đến nhà kho kia để điều tra chân tướng.
Bên ngoài trời bắt đầu rả rích mưa.
Thỉnh thoảng còn có vài tia chớp rạch ngang bầu trời, khiến cho khung cảnh càng trở nên âm u đến đáng sợ.
Lúc Tấn Phong về nhà, đèn trong phòng khách được bật sáng.
Anh vừa ngồi lên ghế sô pha được tâm hai phút thì cửa chính mở ra.
Cố Hỉ Tâm toàn thân ướt sũng bước vào trong nhà.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tấn Phong đang ngồi trên sô pha, gương mặt cô ta rõ ràng không dấu nổi sự ngạc nhiên pha lẫn cùng hoảng hốt.
"Hỉ Tâm?"
Tấn Phong thấy cô ta ướt như chuột lột liên đứng lên mà đi về phía cô ta: "Đã trê như vậy rồi mà em còn đi đâu vậy?"
"Em...
Đi mua một ít đồ dùng cá nhân."
Cố Hỉ Tâm ấp a ấp úng nhìn anh nói.
Thái độ của cô ta không khỏi khiến Tấn Phong càng thêm nghi ngờ: "Đồ sao? Em mua đồ gì vậy?"
Trong nhà này đâu thiếu loại đồ gì, rốt cuộc là món đồ gì mà khiến cô ta phải lặn lội đêm hôm đi mua như thế chứ? "Em...
Bà dì của em đến rồi cho nên."