Bỗng " ~Đinh ~ Đing ~ Đinh~" từng hồi chuông cảnh báo vang vọng khắp Đế Đô. Ai nấy đều dừng việc của mình đang làm lại, gương mặt hoang mang không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này nếu có kẻ đứng ở lầu cao nhìn biển thì sẽ thấy có một cơn đại hồng thủy cao hơn ngàn trượng đang tiến thẳng tới nơi đây. Bất kể tàu thuyền hay kiến trúc nào trước mặt cơn đại hồng thủy đều vô lực chống cự, tất cả đều có chung một kết cục là bị nghiền nát.
Trưởng Công Chúa ở trong Hoàng Cung Vạn Nhật Thần Quốc cũng vừa mới nhận được tin báo khẩn từ thuộc cấp.
"Lũ vô dụng! Ba hạm đội, hơn bốn mươi tàu chiến, cả ba ngàn binh sĩ lại có ba cái Đại Thừa Cảnh chỉ huy cứ như thế bị bắt giữ??"
"Ngay cả hạm đội tuần hải gần đó cũng bị cướp biển bao vây đang xin cứu viện?"
Trưởng Công Chúa dù ngày thường hòa ái cũng không nhịn được mà tức giận đập mạnh vào bàn ngọc khiến nó vỡ vụn.
Đám thuộc cấp của nàng đương nhiên là im thin thít không dám nói gì, bọn chúng còn không thể tin được việc này có thể xảy ra, nhưng chiến báo đã ở trước mặt bọn chúng không tin không được.
"BÁO!!!"
"Có một cơn Đại Hồng Thủy cao ngàn trượng đang hướng thẳng tới Đế Đô khẩn cầu Trưởng Công Chúa ra lệnh mở trận pháp hộ đảo!"
Trưởng Công Chúa vẻ mặt lạnh tanh không có quá nhiều cảm xúc khi nghe tin này, từ lúc biết vịnh Huyết San Hô thất thủ nàng đã đoán trước thứ kia sẽ dâng nước biển tấn công Đế Đô.
"Xem ra đúng như lời Thất Đệ nói, hắn quả có thực lực làm rung chuyển Thần Quốc."
*******
Lâm Bạch lúc này đang ở một trong không gian đặc biệt tách riêng hoàn toàn với Nhân Giới.
Nhìn Tử Mai Giới Chỉ đang nhấp nháy ánh tím trong tay, hắn đưa ngang tầm mắt để xác định phương hướng.
"Chắc là nơi này rồi."
Hắn sau đó ném nhẹ đi Tử Mai Giới Chỉ để mặc cho nó trôi nổi trong không gian vô định.
Nó cứ như vậy trôi mãi, trôi mãi.
Hắn vẫn bình tĩnh chậm rãi đi theo nó, cũng không biết trải qua bao lâu cho đến khi trước mặt hắn là một cánh cửa bằng đá tàn phá cũ kĩ.
Mặc dù xung quanh chỗ này thoạt nhìn rất yên tĩnh nhưng dưới sự quan sát của Tử Đồng, hắn thấy rõ nơi này đang ở ngay ở trong miệng của một con Viễn Cổ Cự Thú đang ngủ say.
Con thú này to tới mức như đã hình thành một không gian riêng ngay trong miệng của nó.
Lâm Bạch cũng không ngạc nhiên. Có lẽ vì vậy mà chủ nhân thực sự của nơi này cũng không dám lại gần nơi này khi chưa tìm được chìa khóa.
Lâm Bạch đem Tử Mai Giới Chỉ đeo lên tay.
Sau đó hắn từ tốn bay lại gần cánh cửa. Tay chạm nhẹ vào mặt cửa lạnh ngắt rồi đẩy mạnh, từ Tử Mai Giới chỉ tỏa ra một tia sáng kỳ lạ như tác động lên cơ quan nào đó, cánh cửa này chắc nặng cả ngàn cân từ từ được mở ra mang theo từng tiếng kẽo kẹt ghê sợ.
Tuy nhiên ngay khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, không gian xung quanh liền rung động kịch liệt.
Thấy vậy Lâm Bạch liền nhanh chân bước vào trong, cố gắng không đánh thức con Viễn Cổ Cự Thú này.
Khi Lâm Bạch bước vào cánh cửa đá liền đóng sầm lại.
Hắn đưa mắt quan sát tình huống phía trước, chỉ thấy trước mặt hắn là một biển hài cốt.
Nhưng trong vô số hài cốt này dường như không có cái nào là tầm thường, cái nào cũng tỏa ra một luồng khí tức cường đại cổ xưa.
Lâm Bạch nở ra một nụ cười tà mị, đôi mắt màu tím của hắn càng tỏa ra tia sáng âm u đáng sợ.
"Vạn Vật Hóa Linh!!"
******
"Đã bao nhiêu thuyền tới rồi?" - Hinh Vô Song lạnh nhạt hỏi Tiểu Cáp đang lái thuyền.
"Bẩm, đã hơn năm trăm thuyền rồi ạ. Ngay khi cơn đại hồng thủy mà Lam đại nhân tạo ra va vào đại trận hộ đảo của Vạn Nhật Thần Quốc, chúng ta liền có thể kết thành vòng vây đem Đế Đô của Vạn Nhật Thần Quốc bao vây."
Hinh Vô Song lại hỏi:
"Có bao nhiêu hạm đội của Thần Quốc đang tới đây."
"Bẩm có hơn 30 hạm đội từ các đảo và quần đảo gần đây đang chạy hết tốc lực tới đây. Thuộc hạ nghĩ đại chiến sắp tới sẽ rất thảm liệt."
"Uk, cũng may có Lam tỷ tạo ra đại hồng thủy che chở cho chúng ta mới thuận lợi tiến lại gần Đế Đô như thế này. Kế tiếp liền xem chúng ta có nắm chắc được cơ hội này không."
"Truyền lệnh của ta, cứ mười thuyền hợp với nhau thành một hạm đội tạm thời. Đem toàn bộ Đế Đô Vạn Nhật Thần Quốc vây lại không cho kẻ nào tới cứu viện. Còn về việc bên trong Đế Đô tự sẽ có kẻ giải quyết, kêu mọi người giữ vững vị trí là được."
"Dạ rõ, thưa Nữ Hoàng điện hạ."
Hinh Vô Song lại lấy từ trong túi trữ vật ra một quả cầu đen kịt nhỏ bằng lòng bàn tay.
Nàng thật sự do dự, thứ này là của hắn đưa cho nàng, nàng thật không biết có nên ném nó xuống biển hay không. Nhớ tới đại kiếp mà hắn đã gây ra cho A Tu La tộc nàng vẫn nhịn không nổi mà rùng mình.
Bất quá khi những hạm đội cứu viện của Vạn Nhật Thần Quốc ngày càng gần nàng cũng chỉ có thể cắn răng đem thứ này ném xuống biển.
"Hi vọng lần này đừng tạo ra hạo kiếp quá lớn...."
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?