"Xem ra vị Băng Liên Tiên Tử này ít nhiều gì cũng có quan hệ với Nữ Hoàng Hải Tặc. Chỉ là việc này liên quan tới Địa Phủ tốt nhất không nên truy cứu quá sâu. Lại nói vị Phong Đô Thần Quân kia có tám thành đang tiềm hành ở trong hạm đội của chúng ta, mục đích chưa rõ nhưng có vẻ hắn không có ý đồ xấu gì."
Một tên sĩ quan nghe vậy liền nói:
"Việc này không hẳn là việc xấu. Nghe nói Phong Đô Thần Quân năm xưa lúc Tu La tộc muốn phá bỏ phong cấm bình chướng ở Cửu U Địa Ngục đã bị hắn ngăn lại còn đánh bị thương cả thiếu tộc trưởng đương nhiệm của Tu La tộc. Điều này có thể nói rằng hắn chắc chắn là một cường giả, có một người như vậy trong hạm đội cũng có thể yên tâm hơn được phần nào."
Mọi người nghe vậy liền gật đầu. Địa Phủ quỷ thần xưa giờ có danh tiếng rất tốt, huống chi còn có thần chức trực thuộc Thiên Đình nên không có ai nghĩ Lâm Bạch sẽ làm điều gì xấu cả.
Thập Tam Hoàng Tử lại nói:
"Nếu sau này Thần Quân có việc gì nhờ cậy các ngươi liền phải phối hợp giúp đỡ hắn. Đồng thời phải xem hắn là thượng khách mà đối đãi các ngươi rõ chưa?"
"Đã rõ!!"
****
Lại nói tới Lâm Bạch, hắn đang ngồi trong khố phòng suy tư không biết phải làm sao để thoát ra khỏi mớ hỗn độn mà Hinh Vô Song vừa gây ra, thì Lâm Huyền Thanh đã đi vào tìm hắn.
"Uầy Hàn tiểu tử đã ghi chép xong chưa, đưa ta xem chút nào."
Lâm Bạch liền đưa quyển sổ tay cho hắn.
"Cũng được, rất đầy đủ và chi tiết, có điều chữ có chút xấu như của con nít vậy. Ngươi sau này nên rèn chữ cho đẹp hơn đi."
"Được rồi ngươi có thể về phòng. Một lát nữa ở bên trên sẽ có người tới kiểm tra, ngươi cứ như bình thường là được."
Lâm Bạch liền hỏi:
"Là chuyện vừa nãy hạm đội bị cướp biển chặn sao?"
Lâm Huyền Thanh liền phất phất tay:
" Ngươi đừng có suy nghĩ quá nhiều. Đó chuyện của các đại tu sĩ, người bình thường như chúng ta không cần tìm hiểu quá nhiều. Có nhiều thứ nếu biết quá nhiều sẽ liên lụy tới bản thân đó."
Lâm Bạch khẽ gật đầu. Sau đó tạm biệt Lâm giáo đầu và đi về phòng.
Trên đường đi hắn thấy mọi người đều xôn xao về sự việc vừa rồi. Dù sao cũng khó có ai tin việc hạm đội của Vạn Nhật Thần Quốc bị cướp biển chặn lại. Chỉ có mấy con hàng máu liều nhiều hơn máu não như Hinh Vô Song mới có gan to như vậy.
Tuy nhiên lúc vừa mở cửa phòng ra thì thấy có gì đó bất thường. Phòng của hắn từ khi nào... bừa bộn đến như vậy?
"Tướng công, chàng về rồi đó à? Chàng muốn ăn cơm trước? Đi tăm trước? Hay là... thiếp trước?"
Cả người Lâm Bạch da gà toàn thân từ đầu đến chân đều nổi lên cả.
"Nàng làm gì ở đây?"
Hinh Vô Song nhoẻn miệng cười lộ ra cặp răng nanh nhìn rất khả ái.
" Không phải ta nói rồi sao. Ta đến là để chàng thực hiện lời hứa của mình năm đó."
Lâm Bạch liền đau đầu.
"Ai cho nàng lên đây? Nàng không biết rằng đây là hạm đội của Vạn Nhật Thần Quốc sao?"
"Hì, biết chứ biết chứ. Bất quá tướng công ở chỗ nào thiếp liền ở nơi đó. Phu thê chúng ta mãi không xa lìa."
Lâm Bạch cũng không muốn lằng nhằng nữa. Từ trong tay áo của hắn vung nhẹ ra mấy cây cờ nhỏ, lần lượt trấn ở ngũ phương hình thành một trận pháp cách âm.
"Vào chủ đề chính đi. Phía Địa Phủ có phát hiện gì mà phải điều động tới hai Khâm Liệm Sư."
Đối với Hinh Vô Song hắn chưa bao giờ mất cảnh giác. Ngược với Nhu Hân Hân ngoài lạnh trong nóng ôn nhu dịu dàng, thì bà cô Nữ Hoàng Hải Tặc này tiêu biểu của việc miệng thì nam bô nhưng bụng toàn dao găm. Có trời mới biết trong đầu của nàng đang thật sự nghỉ gì.
Hinh Vô Song liền mất hứng. Nàng lấy từ trong ngực ra một tờ công văn ở sau lưng được vẽ một chữ "Mật" đỏ như máuđưa cho Lâm Bạch xem.
"Đồ nhàm chán. Tự xem đi."
Lâm Bạch liền mở ra xem. Bạn có biết trang truyện # TRUМtruyen . V N #
"Theo điều tra và diễn hoá của SinhTử Sở. Nghịch Thiên Hội đang có một cường giả cấp đại năng có thể cắt được nhân quả của sổ Sinh Tử hiện đang ở Đế Đô của Vạn Nhật Thần Quốc. Nhiệm vụ lần này có thể kinh động tới Nhật Hoàng thậm chí cả Thiên Đình. Nay ra lệnh cho Băng Liên và Lâm Bạch hai người cùng nhau hợp sức tìm hiểu âm mưu của Nghịch Thiên Hội, đồng thời phá tan bất cứ âm mưu phản nghịch nào của bọn chúng."
Lâm Bạch liền trầm ngâm.
"Cắt được nhân quả từ Sổ Sinh Tử ít nhất cũng phải Thiên Tiên cảnh. Mà đã là Thiên Tiên còn không nhập Thiên Đình lấy tiên tịch thì thế gian này cũng không có quá nhiều người. Chúng ta từ manh mối này có thể khoanh vùng xem ai là người đứng sau tất cả chuyện này."
Hắn cũng không hề lo lắng về việc phải đối mặt một vị Thiên Tiên. Địa Phủ tự sẽ có sắp xếp, nhưng có vẻ như mọi chuyện đang ngày diễn biến càng phức tạp. Giống như đang có những người khổng lồ ở trên cao đang đánh cờ, còn hắn và những người khác chỉ là con cờ mà thôi.
"Lâm Bạch!!!"
"Chàng nói cho ta biết bông hoa Diên Vĩ này từ đâu tới!!"
Lâm Bạch nghe vậy liền thoát ra khỏi suy tư. Nhìn đoá hoa trên tay Hinh Vô Song hắn liền sờ nhẹ lên ngực mình. Đoá hoa kia quả thật là bông hoa của hắn vốn để trong áo của hắn.
"Ta biết thâu kĩ của nàng rất tốt. Nhưng lấy đồ của người khác mà không có sự cho phép là bất lịch sự đó biết không?"
"Hừ. Chàng từ chối ta suốt mấy chục năm, hoá ra đi tìm hoa thơm cỏ lạ. Chàng được lắm, ta sẽ đi méc Sở Giang Vương đem chàng đày xuống Băng Sơn Địa Ngục."
Lâm Bạch vuốt vuốt mi tâm. Vì sao phụ nữ ai cũng phiền phức như vậy?
"Tốt, chàng không muốn nói đúng không? Ta đem bông hoa này bóp nát."
Lâm Bạch sao có thể nhịn được nữa, khẽ vận pháp lực đem nàng khống chế rồi đoạt về bông hoa Diên Vĩ kia. Nhưng Hinh Vô Song cũng nhanh chóng dãy thoát ra khỏi khống chế của hắn.
"Ngươi... quả nhiên có tật giật mình."
Lâm Bạch lười cũng nàng gây sự. Hắn xoay người bước ra khỏi phòng. Hinh Vô Song đương nhiên chạy đi theo.
Vừa ra khỏi phòng liền bắt gặp Lâm Huyền Thanh mang theo hai sĩ quan đi tới.
"Chà, hai vợ chồng nhà các ngươi muốn ra ngoài sao? Trước hết cho bọn ta hỏi vài câu đã."
"Vợ chồng?"
Lâm Bạch liền trừng mắt nhìn Hinh Vô Song. Ý rằng sao nàng có thể dùng Nhiếp Hồn Thuật lên người bình thường.
Đáp lại hắn là một cái hất cầm của nàng. Ý là: Lão nương thích! Ngon liền lại đánh ta.