Vô số Âm Binh, Quỷ Tướng bao vây lấy tên Ma Tướng hình thành Thập Hình Trấn Ma Trận. Từng cái trận kỳ cao gần chục trượng bay lên không trung tỏa ra hào quang rực rỡ.
Thập Hình Trấn Ma Trận có mười đại trận lớn tựa trưng cho Thập Điện của mười vị Diêm Vương lần lượt là Nghiệt Cảnh Trận, Hàn Băng Trận, Hắc Thằng Trận, Hợp Đại Trận, Khiếu Hoán Trận, Nhiệt Não Trận, Đại Nhiệt Não Trận, A Tỳ Trận, Chuyển Luân Trận.
Đại trận vừa ra trấn lấy thập phương mang theo khí tức sâm nghiêm mang theo thiên uy trùng trùng.
Vô Thiên Ma Tướng thấy đại trận đã thành liền cười nhạt:
"Chung Quỳ ngươi quá coi trọng bản tướng rồi. Năm xưa ngươi lấy trận này truy sát chủ nhân của ta, đồng thời đem nàng trấn áp. Nay ta chỉ còn lại tàn hồn ngươi lại lấy trận này bắt giữ ta?"
Chung Quỳ mặt không đổi sắc liền nói:
"Đối với Ma Tộc các ngươi ta luôn dùng toàn lực đối phó. Nếu để các ngươi chạy thoát vào nhân gian liền là hậu họa khôn lường."
"Ma Tộc chúng ta chỉ vì tìm kiếm một miền đất thích hợp để an cư lạc nghiệp. Cớ sao các ngươi cứ năm lần bảy lượt ngăn cản chúng ta? Không lẽ Ma Tộc không xứng đáng để có một cuộc sống yên bình sao?"
Chung Quỳ liền hừ lạnh:
"Chớ có nói lời vô nghĩa. Vùng đất thích hợp mà ngươi nói chắc là Thiên Giới đi. Còn nữa những giới diện mà Ma Tộc các ngươi đi qua có nơi nào bình yên? Một vạn năm trước các ngươi âm mưu xâm chiếm Nhân Giới bị vô số tiên môn liên hợp đánh đuổi. Năm trăm năm trước lại muốn đánh vào Thiên Giới thì bị Thiên Đình trấn áp. Ma Tộc các ngươi trước nay luôn luôn tạo nghiệp, không lẽ việc Ma Tổ Xi Vưu bị vì nghịch thiên mà bị thiên phạt trảm mất đầu lâu vĩnh viễn không siêu sinh không khiến các ngươi biết đường hối cải sao?"
Đến lúc này Chung Quỳ cũng không muốn nhiều lời. Hắn cầm thanh đào mộc kiếm bay tới trực tiếp cho tên Ma Tướng một trảm đem nó đánh thẳng vào đại trận đã được bày sẵn.
Dù Vô Thiên Ma Tướng có mạnh nhưng cũng không thể nào chống lại uy lực của trận pháp. Cộng thêm Hắc Bạch Vô Thường thoắt ẩn thoắt hiện thi nhau quấy rối nó, chỉ cần nó có chút sơ ý hồn phách liền sẽ bị họ nhiếp đi.
...
Chẳng mấy chốc Vô Thiên Ma Tướng đã bị trấn áp nằm co ro trên mặt đất không cách nào động đậy. Nó đưa đôi mắt đầy oán hận nhìn đăm đăm Chung Quỳ.
Bỗng nó hét to, thân thể cường tráng phồng to như quả bóng - Nó muốn tự bạo.
Tuy nhiên đáp lại nó lại là một chỉ hời hợt của Chung Quỳ điểm lên trên trán của nó. Luồng Ma Khí cuồng bạo trong thể nội của nó liền bị cầm cố, nó không cách nào tự bạo được nữa.
Nhưng biến cố không phải chỉ có nhiêu đó. Trên trời lại đột nhiên xuất hiện thêm một cái bàn cờ cự đại phát ra một cỗ hấp lực muốn hút Vô Thiên Ma Tướng đi.
"Tiên Khí?!" - Lâm Bạch thấy bàn cờ liền nghi hoặc tự hỏi.
Nhưng dù cho là thần binh lợi khí gì đi nữa cũng không thể ngăn cản Chung Quỷ bắt ma. Chỉ thấy hắn cách không chộp nhẹ một cái, bàn cờ liền lung lay.
Lại như thấy có vẻ không thể chống lại được pháp lực của Chung Quỳ, bàn cờ liền bỏ cuộc tan rã thành từng điểm tinh quang bay đi mất.
Tôn Ngộ Không thương thế vừa mới ổn định thấy vậy liền muốn đuổi theo, nhưng lại bị Lâm Bạch cản lại.
Tôn Ngộ Không nhăn mặt khỉ hỏi:
"Không lẽ ngươi cứ để vật đó chạy trốn? Ngươi không muốn biết ai muốn phá đám Địa Phủ các ngươi sao?"
Lâm Bạch cười cười đáp:
"Chúng ta sớm đã biết. Bọn chúng là một đám phàm nhân ỷ tu được một ít pháp lực nên muốn nghịch thiên, còn tự lập ra một thế lực ngầm gọi là Nghịch Thiên Hội. Nực cười thay bọn chúng lại không biết rằng từ khi bọn chúng được sinh ra mọi hoạt động đều được ghi rõ trong Sổ Sinh Tử. Nếu chẳng phải bọn chúng chưa có chết nên Địa Phủ chưa muốn quản nhiều, đương nhiên nếu chết rồi thì con đường luân hồi của bọn chúng liền không dễ dàng một chút nào."
Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu khỉ tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng đành thôi. Sau đó nó lại khoát vai lấy Lâm Bạch trêu rằng:
"Tiểu tử ngươi thực lực thì chẳng có bao nhiêu. Nhưng át chủ bài lại có vô số, đánh không lại thì lại mang cả Âm Ti lên đánh, ngay cả đại thần linh như Chung Quỳ cũng bị ngươi thỉnh tới. Xem ra địa vị của ngươi ở Địa Phủ liền cao hơn ta tưởng."
Lâm Bạch liền cười đáp:
"Ta vốn lười nhát chẳng muốn đánh đánh giết giết một chút nào. Nếu chẳng phải đang có thần chức tại thân thì ta thà kiếm một góc an tĩnh ngủ một mạch mấy trăm năm. Ngoài ra Tôn huynh xin đừng cười, giang hồ hiểm ác nếu đánh không lại thì gọi hội có sao? Dù sao thì bắt về Âm Ti thì trước sau cũng đi Luân Hồi hoặc đày ải xuống mười tám tầng Địa Ngục, đến lúc đó thì còn ai còn nói ta không giảng quy củ chứ."
Tôn Ngộ Không cười khẹc khẹc:
"Tốt, ngươi nói chí lắm. Đánh không được liền gọi hội, sau này lão Tôn ta cũng phải cố găng quen thật nhiều đại năng, nếu gặp khó khăn liền có thể hô một tiếng liền có người giúp đỡ, mọi việc chẳng phải liền sẽ dễ dàng hơn sao."
Một người một khỉ cứ như vậy nhìn nhau cười hèn mọn.
Lâm Bạch lại nói:
"Tôn huynh, sắp tới Vô Thiên Ma Tướng sẽ bị giải tới Âm Ti xét xử huynh có muốn đi xem không?"
"Đi đương nhiên đi rồi. Ta có một phép Thông U có thể tới Địa Phủ đã muốn sử dụng từ lâu, ta muốn tận mắt nhìn tên Ma Tướng kia đầy xuống mười tám tầng Địa Ngục chịu mọi loại khổ hình."
Nó lại nhìn thi thể của Thanh Hạc đang im lặng nằm trên mặt đất.
"Ta cũng muốn đưa tiễn lão mũi trâu kia lần cuối. Dù lão rất đáng ghét nhưng suốt những năm qua lão cũng coi như đã bầu bạn với ta. Nay ta cũng muốn tiễn lão một đoạn đường cuối."
Lâm Bạch liền gật đầu. Hắn sau đó thu lấy thi thể của Thanh Hạc và cùng với Tôn Ngộ Không theo Chung Quỳ tiến về Địa Phủ.
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?