"Lâm huynh sao huynh lại phí sức như vậy? Chẳng phải chỉ cần một mồi lửa là có thể thiêu rụi cả căn Tứ Hợp Viện này rồi sao? Như thế chẳng phải có thể hỏa táng mọi người cùng một lúc nhanh gọn hơn à?"
Lâm Bạch bây giờ đang miệt mài cầm từng bộ phận của thi thể kể cả nội tạng lên mà so sánh tỉ mỉ.
"Đây gọi là tôn trọng với người đã khuất. Họ chết đi trong tuyệt vọng và bất lực. Ta bây giờ chính là đòi lại cho họ tôn nghiêm. Nếu dùng mồi lửa đem tất cả đều đốt thì chẳng khác nào các ngươi coi bọn họ là rác rưởi cả. Không có bất cứ ai trên đời muốn mình khi chết đi lại bị đối xử như là rác rưởi. Dù có chút tốn công nhưng lại thu lại được rất nhiều công đức."
Liễu Thu Cuồng gãi gãi đầu, hắn thật sự không hiểu nổi lý luận của Lâm Bạch. Chẳng qua kỳ nhân thì hay có suy nghĩ khác người, huống chi Lâm Bạch còn có thể mời cả Hắc Bạch Vô Thường tới giúp đỡ.
Lâm Bạch và nhóm người của Liễu Thu Cuồng loay hoay cả nữa ngày mới thu dọn xong mớ thi thể. Tổng cộng có 119 bộ thi thể, nam 72 bộ, nữ 36 bộ, nhi đồng hoặc nhỏ hơn 11 bộ. Một số thi thể được thu thập tương đối đầy đủ, còn một số bộ thì chỉ còn lại một vài phần nhỏ. Tất cả đều nhờ công sức của một mình Lâm Bạch ngồi tỉ mỉ nghiền ngẫm để phân biệt, còn nhóm Liễu Thu Cuồng chỉ chịu trách nhiệm tìm kiếm và thu gom về các tàn vụn thi thể ở khắp Tứ Hợp Viện.
Sau khi đã phân loại xong Lâm Bạch lấy từ trong quan tài ra một cuộn vải trắng hắn lẩm bẩm vài câu thần chú, miếng vải tự động tách ra và bao lấy 119 bộ thi thể. Hắn lại lấy ra một nghiên mực kỳ lạ cùng bút lông, rồi vẽ lên từng cái ký hiệu cho từng bộ thi thể đã được khâm liệm.
Do Tứ Sát Tỏa Hồn trận đã bị Hắc Bạch Vô Thường tiện tay phá bỏ lúc họ được Lâm Bạch triệu hồi, nên hai huynh đệ Anh gia cũng nhớ ra tiểu đệ đệ của mình, họ đang đứng kê bên thi thể của Anh Tam mà trầm mặc. Sau khi được Lâm Bạch ra hiệu Anh gia nhị quái liền cầm đuốc đem thi thể của tam đệ của mình hỏa táng, hai người đàn ông cứng rắn và hung mãnh như dã thú cũng không kiềm được mà rơi lệ trước sự ra đi của người anh em ruột thịt.
Lâm Bạch đã quen nhìn những cảnh như thế này, sinh ly tử biệt là thứ không thể thiếu trong một kiếp nhân sinh. Hắn lại ra hiệu cho Anh gia nhị quái tiếp tục hỏa táng các thi thể khác.
Còn hắn và những người còn lại đọc kinh siêu độ cho những người đã khuất. Tuy nhiên ngoại trừ Mộng Tử Liên và Bích Độc Xà có thể tụng kinh lưu loát ra thì Liễu Thu Cuồng lại liên tục nuốt chữ thậm chí không thèm đọc dù đã được Lâm Bạch đưa cho một cuốn kinh phật.
Thấy vậy Lâm Bạch liền hắng giọng răn đe:
"Liễu huynh, ăn có thể ăn bậy nhưng tụng kinh không thể tụng bậy. Nếu không sau này huynh chết đi xuống Âm Gian sẽ bị bắt vào Bổ Kinh Sở mà tụng kinh bù cho hôm nay đó."
Liễu Thu Cuồng nghe vậy mà gãi gãi đầu:
"Bổ Kinh Sở là nơi nào?"
Lâm Bạch liền đáp:
"Bổ Kinh Sở là một nơi ở Âm Gian để những người khi còn sống niệm kinh cho người khác nhưng không nghiêm túc, không thành tâm, khi chết đi người đó sẽ bị đưa vào Bổ Kinh Sở để niệm bù. Ở đó đặt sẵn kinh văn với một ngọn đèn mờ, còn có quỷ sai đứng gác, nếu niệm sai hoặc thiếu chữ sẽ bị quỷ sai trừng phạt, cho đến khi ngươi niệm đủ số lượng còn thiếu thì mới được phép đi đầu thai chuyển thế."
Liễu Thu Cuồng nghe vậy thì nào dám lơ là nữa, Hắc Bạch Vô Thường còn được Lâm Bạch mời đến sao hắn dám còn không tin lời Lâm Bạch. Thậm chí mãi tận sau này khi hắn già vẫn kiên trì hằng ngày tụng kinh vì sợ khi chết đi phải vào Bổ Kinh Sở.
Sau khi tụng niệm và hoả táng xong, Lâm Bạch tỉ mỉ gôm tro cốt của từng người vào từng hũ gốm sứ riêng biệt. Kế tiếp hắn và nhóm người lại tốn hai canh giờ để đào xong 119 cái mộ huyệt rồi đem từng hũ tro cốt chôn cất. Ở mỗi phần mộ do không biết tên tuổi nên hắn khắc lên bốn chữ "Vô danh chi mộ".
Cuối cùng hắn và mọi người đứng trước Tứ Hợp Viện dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả.
"Đi thôi mọi người, nơi này chẳng còn gì để xem đâu."
"Lâm huynh... huynh là tiên nhân sao?"
Lâm Bạch lắc đầu.
"Ta chỉ là một cái nho nhỏ Khâm Liệm Sư mà thôi."
Hắn nhìn mọi người rồi cười mị mị.
"Ý của mọi người ta đã hiểu. Sống ở đời nên thuận theo tự nhiên. Chớ có cưỡng cầu bất cứ việc gì, nếu quá cưỡng cầu ngược lại chỉ sinh ra tham, sân, si từ đó lại tạo nên nghiệp chướng khó thành chánh quả. Tiên duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, hôm nay ngươi có thể là phàm nhân, biết đâu ngày mai lại gặp cơ duyên nào đó mà có thể bước vào tu tiên lộ. Chỉ cần nhớ rõ cố hết sức mình là được, chớ nên vì một ý niệm nhất thời mà tạo nghiệp, nhân quả là tồn tại, quả báo có lẽ sẽ đến muộn nhưng nhất định là nó sẽ tới."
Cả năm người liền chắp tay hướng Lâm Bạch mà xá. Lâm Bạch cũng mỉm cười rồi hoàn lễ.
Nhưng trong lúc không ai để ý, hắn đã lén đốt một cây nhang màu đỏ đặc biệt. Đây là Nhang Lãng Quên, khiến người ta sẽ quên đi một số ký ức, là một đặc sản của Địa Phủ.
Mặc dù trang bức làm thần côn rồi được mọi người sùng bái khiến hắn rất sảng khoái. Nhưng có một số việc đám người Liễu Thu Cuồng không nên biết thì sẽ tốt hơn. Hắn cũng không khiến họ quên quá nhiều ký ức, hắn chỉ xóa việc hắn có khả năng triệu hồi Hắc Bạch Vô Thường thành do Tinh Kiều làm việc ác quá nhiều nên kinh động đến Địa Phủ, khiến cho Hắc Bạch Vô Thường đi tới bắt hắn và Ngạ Quỷ về Âm Ti quy án.
Lâm Bạch sau đó chia tay nhóm Liễu Thu Cuồng rồi đi đến một cái thành thị gần đó. Hắn tìm một hồi cũng tìm thấy được một cái miếu Thành Hoàng, ở đây hương hoả không thịnh lắm nhưng cũng tương đối sạch sẽ ngăn nắp. Hắn đốt ba nén nhang rồi cắm vào lư hương rồi chắp tay xá mấy cái.
Một lát sau, từ phía sau miếu xuất hiện một quỷ sai dẫn hắn đi vào Địa Phủ.
Đây cũng không phải lần đầu hắn tới Địa Phủ, nhưng lần này lại có sự khác biệt.
Hai thân ảnh một đầu trâu, một mặt ngựa chặn đường hắn.
"Này tên kia! Ngươi là Khâm Liệm Sư đúng không?"
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?