• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phải không? Hay là các ngươi cầm lấy tài sản của ta rồi chia chát cho nhau mở cái thương hội này?"

"Thưa nữ hoàng, thực sự oan ức quá, oan ức quá! Tất cả là do lão Hắc Đầu, chính hắn nói nữ hoàng đã hi sinh chi bằng đem gia tài của người đem chia cho anh em mỗi người một ít để lập nghiệp. Đến khi nào làm ra đại nghiệp thì lần nữa tụ họp lại với nhau âm thầm tái thiết lập băng Nữ Hoàng chờ ngày phục thù cho ngài."

"Hừ. Chớ có miệng lưỡi, ta như thế nào còn không biết tính cách của các mi. Bất quá nể tình ngươi còn nhớ tới ta nên hôm nay ta tha cho ngươi một mạng. Nếu còn tái phạm động tới của cải của ta, thì ta sẽ đem ngươi đi phanh thây rồi nướng ăn đó hiểu không? Tiền thì có thể cướp rồi chia đều, nhưng nếu dám đụng tới đồ của ta thì các mi sẽ không còn mạng mà dùng."

"Tiểu Cáp biết lỗi. Xin nữ hoàng bớt giận, xin nữ hoàng bớt giận."

Lão giả liên tục nện trán nứt cả mặt đất. Có vẻ như dù đã lâu nhưng uy nghiêm của Hinh Vô Song vẫn chưa hề biền mất, nó phảng phất như đã ăn sâu vào trong máu của các thuyền viên của nàng.


"Được rồi, mau gọi đám tàn dư của băng Nữ Hoàng tới đây. Ta muốn coi sau hơn trăm năm bọn chúng còn nhớ mặt ta không."

Lão giả tự xưng Tiểu Cáp liền đứng dậy cung kính đáp:

"Thuộc hạ tuân mệnh. Dù hơn trăm năm qua chúng thuộc hạ chưa từng quên ân của người đối với chúng ta, người đã kéo chúng ta khỏi kiếp nô lệ, đã cứu mạng chúng ta. Vào thời khắc cuối cùng còn vì che chở chúng ta mà bị ám hại, chúng ta dù có bị bầm nát thây cũng chưa từng quên ân của người."

Hinh Vô Song phất phất tay, nàng rất lười nghe mấy lời dài dòng kể lể.

"Mau đi đi. Đừng làm phiền ta với tướng công của ta tâm sự."

Nghe vậy lão giả lúc này mới nhìn kỹ Lâm Bạch, nhưng cũng không dám nhìn quá lâu, sau đó liền cung kính lui xuống.

Lâm Bạch dù nghe và nhìn thấy hết thảy nhưng hắn cũng không nói gì, hắn chỉ im lặng ngồi ăn thức ăn được bày sẵn trên bàn. Tính cách của hắn vốn chính là một con cá ướp muối chính hiệu, chuyện không liên quan tới hắn hoặc không làm hắn hứng thú thì hắn liền mặc kệ, nếu không phải có nhiệm vụ của Địa Phủ thì hắn chắc chắn sẽ ngồi một chỗ cả ngày hết ăn lại ngủ. Hinh Vô Song đương nhiên cũng quá quen thuộc con cá muối đang ngồi ăn này.

Nàng đắm đuối nhìn Lâm Bạch rồi nói.

"Tướng công~"

Dù đối với hai chữ "tướng công" hắn rất bài xích, nhưng hắn vẫn đáp:

"Hử, có chuyển gì sao?"

Hinh Vô Song khẽ mỉm cười rồi thỏ thẻ vào tai hắn:

"Mình động phòng đi."

Lâm Bạch đang ăn mém nữa đã phun hết cả bàn. Hắn vội lấy bình rượu đem uống sạch mới miễn cưỡng ém được chỗ thức ăn trong miệng xuống.

Hinh Vô Song liền cười khoái chí, đưa ngón tay thon dài của nàng chọt chọt vào má của hắn.

"Ta tưởng chàng cứ giữ hoài cái vẻ mặt cá ướp muối kia chứ."

Lúc này các nữ hầu cũng vừa hay mang y phục theo yêu cầu của hai người tới, khiến cho không khí đang có chút lúng túng trở nên hòa hoãn hơn.

Hai người cũng rất hài lòng với hai bộ y phục. Phải nói Hắc Hải Quỳ thương hội rất có thực lực, chỉ cần nói ra sở thích và kiểu dáng ưa thích thì trong thời gian rất ngắn đã có thể đem hai bộ đồ cao cấp theo yêu cầu.

"Băng Liên, chẳng phải hôm nay có đấu giá hội sao? Cũng đã đến giờ rồi chi bằng chúng ta tới đó xem."

Hinh Vô Song cười cười, nàng biết hắn muốn đánh trống lảng việc nàng đưa ra "yêu cầu" kia. Bất quá nàng cũng không quá gấp trong chuyện này. Để dạy một con cá mặn biết yêu nàng đã hao tâm tổn sức hơn mấy chục năm rồi a~, đợi thêm một chút nữa cũng không sao.

Sau đó hai người thay y phục rồi nhanh chóng đi tới buổi đấu giá.

*******

Hai người Lâm Bạch đương nhiên được vào ngồi ở trong phòng Hoàng Kim chỉ giành cho khách quý. Nơi này là một gian phòng được bài trí ưu nhã có sẵn thức ăn và rượu ngon, ở giữa phòng là một cái giường lớn được làm từ tơ tằm thượng hạng. Ngoài ra gian phòng còn có một tấm kính lớn đặc biệt hướng thẳng lên bục đấu giá, chỉ có người ở trong phòng có thể nhìn ra ngoài, hơn nữa tấm kính còn có chức năng phóng to thu nhỏ hình ảnh và hiện lên từng dòng thuyết minh cho vật phẩm đang được đấu giá như là tên, công dụng và giá khởi điểm.

Lâm Bạch và Hinh Vô Song đã khôi phục lại dung mạo vốn có. Nam anh tuấn thần dật, nữ thiên kiều bá mị, hai người sánh vai nhau như là tiên đồng ngọc nữ duyên trời định sẵn.

Nhìn thấy vật phẩm đầu tiên vừa được đẩy lên bục đấu giá là một viên đá kỳ lạ, Lâm Bạch liền nói:

"Xem ra vừa kịp lúc. Không biết hôm nay đấu giá sẽ có những thứ gì nhỉ?"


Nghe vậy Hinh Vô Song liền lấy ra một cái lệnh bài đặc biệt làm từ bạch ngọc mà vừa nãy Tổng Quản Sự trước khi đi đã giao cho nàng. Chỉ thấy nàng đưa lệnh bài trước tấm kiếng liền khiến cả mặt kính rung động.


"Xác nhận quyền truy cập cấp Quản Sự. Mở khóa danh sách vật phẩm đấu giá và danh sách khách mời."


Hai người thấy vậy liền nhìn nhau mỉm cười. Hinh Vô Song nhìn một lượt danh sách các vật phẩm chỉ có ba thứ có thể làm nàng chú ý, đó là: Máu Của Chân Long, Huyền Hoàng Cổ Bàn, Một Cánh Tay Cụt của cường giả thượng cổ. Tuy nhiên còn có một vật phẩm thần bí không hiển thị tên được một đại nhân vật nhờ đấu giá.


Lâm Bạch vuốt vuốt cằm, thân gia của hắn cũng tương đối dư giả nhưng không biết hắn có tranh nổi một trong ba vật phẩm áp trục này không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK