• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này vào lúc sáng sớm có một thiếu niến vóc người cao lớn khỏe mạnh đang ở trong nhà xí chăm chỉ lau chùi. Dù nơi này rất dơ bẩn và hôi thối nhưng hắn vẫn không hề để tâm, ngược lại hắn càng chăm chú lau chùi quét dọn, khiến nơi này sạch sẽ sáng bóng.

"Phù! Đây là cái nhà xí cuối cùng rồi. Hôm nay coi như là hoàn thành xong sớm nhiệm vụ."

Hắn sau đó mang theo hai xô uế vật đem vào một khu rừng gần đó để đổ bỏ. Tuy nhiên sau khi đã đổ bỏ xong uế vật hắn không quay về Vân Hạc Môn liền, hắn liền yên lặng khởi động Tử Đồng, sau khi xác định nơi này không có ai hắn liền dậm thật mạnh xuống đất rồi nói:

"Thổ Địa Công, ông có ở đó không?"

Ngay sau đó, một lã giả thân hình thấp bé râu tóc bạc trắng mau chóng từ dưới đất hiện lên.

"Ngươi là ai?"

Lâm Bạch liền lấy ra một cái lệnh bài làm bằng sắt đen trên đó có khắc hai chữ Khâm Liệm.


Thấy vậy lão giả liền nghi hoặc hỏi:

"Người là... một trong những cái Khâm Liệm Sư mới nhậm chức từ Thiên Đình đó à?"

"Đúng là tại hạ."

Lão giả đánh giá Lâm Bạch từ trên xuống dưới rồi nói:

"Chậc, đúng là tuổi trẻ tài cao. Không biết ngươi kiếm ta có việc gì?"

Lâm Bạch cất đi tấm lệnh bài rồi nói:

"Ông ở đây đã lâu, không biết ông có thấy nơi này có chỗ nào bất thường hay không?"

Lão giả nói:

"Vân Hạc Môn ở hạ giới cũng được tính là trung lưu tông môn, Yêu Tà bình thường ắt không dám tới gần quấy phá. Nhưng nếu Khâm Liệm Sư như ngươi tới đây điều tra thì ta có nhớ ra rằng vào hơn ba mươi năm trước, cách nơi đây cỡ trăm dặm về hướng Tây từng có đại năng tu sĩ đánh nhau, khiến cho một dãy núi lớn bị đánh thành bình địa. Nếu có gì đó bất thường thì có lẽ xuất phát từ nơi đó. Thật ra thì dạo này ta già cả rồi... có chút trí nhớ không được tốt lắm."

Lâm Bạch nghe vậy liền không nhiều lời mà ném cho lão giả một viên hạ phẩm linh thạch.

Lão giả cầm viên linh thạch trong tay rồi cười cười nói:

"E hèm. Coi như ngươi biết điều. Thật ra theo ta được biết cuộc chiến năm mươi năm trước do một tia tàn hồn của một tên Ma Tướng và một con Linh Hầu đánh nhau. Tuy nhiên con Linh Hầu kia tài phép hơn người, đánh cho tên Ma Tướng bỏ chạy. Còn nó thì ở nơi đó chiếm đất xưng vương."

Lâm Bạch nghe vậy liền trầm ngâm.

"Ma Tướng... Linh Hầu..."

"Vậy có phải tên Ma Tướng kia bây giờ âm thầm ẩn núp trong Vân Hạc Môn hay không?"

Lão giả liền lắc đầu nói:

"Ta thật sự không biết. Dù ta có thần chức của Thiên Đình nhưng tu vi thấp kém, trận chiến năm đó ta cũng chỉ âm thầm đứng ở xa quan sát chứ còn không dám lại gần."

Lâm Bạch vuốt vuốt cằm rồi nói:

"Được rồi, ta đã rõ. Cảm ơn Thổ Địa Công đã giúp đỡ. Ta tên Lâm Bạch không biết ngài tên là gì?"

Lão giả liên đáp:

"Ta tên Mã Sơn, đã là thổ địa ở đây hơn trăm năm rồi. Sau này nếu ngươi cần giúp đỡ thì cứ gọi tên ta, ta sẽ liền có mặt."

Nói rồi lão giả lại chìm vào mặt đất.

Lâm Bạch liền cười khà khà:

"Đương nhiên rồi, chúng ta cùng nhận bổng lộc của Thiên Đình nếu có gì thì giúp đỡ nhau là đương nhiên. Ta sẽ không khách sáo đâu."

Nhìn xung quanh không một bóng người hắn lại vỗ vỗ cái đầu. Hắn tới Vân Hạc Môn đã lâu, nhưng vẫn luôn bị âm thầm giám sát nghiêm ngặt. Mãi tới bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi làm nhiệm vụ của Địa Phủ.

"Chậc, may là hôm nay xong công việc từ sớm. Chắc đi xuống núi đi xem một lát cũng không bị trách phạt đâu."

Hắn kế tiếp thay một bộ quần áo mới rồi khởi hành tới nơi mà lão thổ địa vừa nói.

*****

Phụ cận Vân Hạc Môn có rất nhiều khu rừng, một số nơi còn khá nguyên sơ chưa được người ta khai phá.

Như nơi trước mặt của Lâm Bạch đây. Trước mặt hắn là một khu rừng đào, từng quả đào to bằng đứa trẻ sơ sinh, lại còn toát ra mùi thơm nhẹ dịu khiến người ta ngửi thấy liền muốn hái một quả xuống mà nếm thử.

Còn phía xa là tàn tích của một dãy núi, mà nói thật nếu không phải được lão thổ địa nói cho biết trước thì Lâm Bạch còn không nhận ra phía trước mặt từng có một dãy núi. Nơi đây như có một người khổng lồ nào đó bứng cả quả núi lên để đánh nhau. Khắp nơi là từng tảng đá cụi lổm chổm, rêu xanh phủ đầy khắp bề mặt.

Vì đào quá thơm nên hắn không nhịn được mà hái một quả xuống mà nếm thử. Quả đào rất mọng nước, ngọt lành, thơm dịu, ăn vào cực kỳ đã khát. Hắn không nhịn được mà ăn một quả nữa, rồi một quả nữa. Nhưng tới quả thứ tư thì có một giọng nói giận dữ ngăn hắn lại.

"Tiểu tử thúi, mau bỏ tay ra khỏi đào của lão Tôn!"

Lâm Bạch liền đưa mắt nhìn hướng phát ra giọng nói. Hắn thấy trước mặt là một con khỉ khá lớn cao ngang hắn, nó đứng thẳng bằng hai chân, mặc một bộ đồ da thú, khuôn mặt nó dù vẫn mang nét của loài khỉ những cũng khá thanh tú nếu không muốn nói là anh tuấn.

Con khỉ quan sát bộ đồng phục trên người Lâm Bạch một hồi lại nói.

"Không phải ta đã giao ước với Vân Hạc Môn rằng khu rừng này thuộc địa bàn của ta rồi sao? Sao ngươi còn dám bước vào nơi này?"

Lâm Bạch liền gãi gãi đầu cười nói.

"Xin tiền bối thứ tội, vãn bối mới gia nhập tông môn chưa lâu. Nên không biết rõ những quy củ này."

"Hừ, ngươi đã ăn ba quả đào của ta, cũng đủ no rồi. Mau cút về tông môn của ngươi, nếu không đừng trách Tôn gia gia đánh ngươi thành cái đầu heo."

Lâm Bạch bình thường cũng rất ôn hoà dễ chịu. Nhưng hắn cũng có một cái tật là, cực kỳ ghét kẻ nào kiêu ngạo hơn hắn. Dù con khỉ này có vẻ có đạo hạnh hơn xa hắn. Mà kệ đi Địa Phủ là sân nhà của hắn, cùng lắm gọi Hắc Bạch Vô Thường lên bắt con khỉ này về Địa Phủ. Hắn không tin quỷ sai của Địa Phủ lại sợ con Linh Hầu này.

Hắn cũng không nhìu lời, trức tiếp gồng cơ bắp lao tới chỗ Linh Hầu mà tung ra một quyền nặng tựa núi lớn.


Con khỉ thấy nhân loại trước mắt dám công kích bản thân liền cười lạnh. Nó tùy tiện đưa tay ra đỡ lấy một quyền của Lâm Bạch. Nhưng nó không ngờ tới bản thân lại bị một quyền nhìn yếu đuối kia chấn cho lùi một bước.


Tên nhân loại này... có chút cứng. Nhưng như vậy còn chưa đủ để nó coi trọng. Nó tụ lực tung ra một đấm cực mạnh mang theo tiếng nổ không khí rất lớn.


Lâm Bạch liền nhanh chóng đỡ lấy. Dù đã sử dụng hết sức nhưng hắn vẫn bị đánh lui về sau mấy trượng.


Đúng như hắn nghĩ, con Linh Hầu này không hề tầm thường. Dù tu vi có vẻ chỉ ở Hoá Thần cảnh chỉ hơn hắn một đại cảnh giới. Nhưng ở tu chân giới hơn nhau một đại cảnh giới thì không có gì thực sự đáng nói, vì luôn có vô số thuật pháp và pháp bảo có thể khiến ngươi đánh vượt cấp. Ít nhất đối với kẻ có Địa Phủ chống lưng như hắn là như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK