Bạch Chính Thuần, Bạch Thiên Hạc và cả Nhu Hân Hân cùng tất cả đệ tử và trưởng lão của Vân Hạc Môn đang đứng trước của điện mà nhìn Lâm Bạch mang theo cỗ quan tài đến chỗ bọn họ.
Những gió nhẹ thổi từng trận lá xào xạc trên Vân Hạc Môn. Đám đệ tử của Vân Hạc Môn nhìn đoàn người của Địa Phủ mà nghị luận xôn xao.
Bạch Thiên Hạc dẫn đầu đám đông tiến lên cúi người nói to:
"Cung nghênh Địa Phủ Quan Thần đến Vân Hạc Môn."
Lâm Bạch mặc kệ anh mắt phức tạp của Bạch Chính Thuần và Nhu Hân Hân mà dõng dạc nói:
"Địa Phủ có chiếu chỉ, toàn thể Vân Hạc Môn mau quỳ xuống nghe lệnh."
"Bình Tâm nương nương đại đức, Diêm Vương chiếu viết. Thanh Hạc Đại Trưởng Lão của Vân Hạc Môn có công hiệp trợ Địa Phủ bắt lấy Ma Tướng nhưng chẳng may hi sinh vì nghĩa. Xét thấy cả đời Thanh Hạc liêm chính, luôn gìn giữ phép tắc của Đạo gia, giữ mình trước cám dỗ của trần gian, lại trung can nghĩa đảm, hành hiệp trưởng nghĩa giúp đời. Vì vậy Địa Phủ phong tặng Thanh Hạc thành Liêm Đô Hiệu Úy, sau khi hắn được đầu thai chuyển thế sẽ có người của Địa Phủ tiếp nhận và đào tạo hắn thành quan sai của Địa Phủ. Lại xét toàn thể Vân Hạc Môn cũng có công trong việc bắt giữ Ma Tướng nên khen thưởng một ngàn trung phẩm linh thạch, ba chiêu quỷ bài có thể triệu hồi quỷ sai giúp đỡ, và đồng thời cho phép Vân Hạc Môn treo lên Địa Phủ chi Kỳ chịu sự che chở của Địa Phủ. Khâm Thử."
Bạch Thiên Hạc quỳ xuống đưa cao hai tay tiếp nhận chiếu chỉ từ tay của Lâm Bạch.
"Chưởng môn nhân của Vân Hạc Môn - Bạch Thiên Hạc xin thay mặt toàn thể môn phái tạ ơn Địa Phủ đã khâm thưởng."
Hắn sau đó cung kính đưa cái chiếu chỉ của Địa Phủ làm từ vải đen chỉ bạc đưa cho một vị trưởng lão để cẩn thận cất giữ. Sau đó lại nói với Lâm Bạch:
"Ta nghĩ ngươi sẽ có điều muốn nói với ta đúng không? Chi bằng theo ta vào trong Nghị Sự Đường,."
"Còn những người khác tạm thời ở đây chờ ta với Địa Phủ Quan Thần nghị sự"
Lâm Bạch khẽ gật đầu rồi theo Bạch Chính Thuần vào Nghị Sự Đường.
****
"Ngươi... vẫn muốn ở lại Vân Hạc Môn chứ?"
Lâm Bạch lắc đầu.
"Ta thân là người có thần chức của Địa Phủ, phải luôn lấy cương vị của mình làm đầu. Vân Hạc Môn với ta chẳng qua là lục bình gặp bèo dạt mà thôi."
"Vậy còn Nhu Hân Hân? Ngươi hẳn biết là nó thương ngươi thật lòng? Ngươi muốn cứ thế mà ra đi sao?"
Lâm Bạch hơi trầm ngâm nhưng vẫn nói:
"Tiên phàm khác biệt. Huống chi nàng ấy bây giờ tuổi còn trẻ chẳng qua chỉ là rung động nhất thời mà thôi. Ngoài ra ta chỉ coi nàng là tiểu muội để chăm sóc, tuyệt nhiên không hề có tình yêu nam nữ nào. Và ngài cũng không cần lo lắng, sau hôm nay trừ ngài ra sẽ không còn ai nhờ về Vân Hạc Môn từng có một đệ tử tên là Tạ Ngưu cả. Ta đã nhờ Hắc Bạch Vô Thường xóa đi ký ức về sự tồn tại của ta. Có lẽ... đây là sự lựa chọn tốt nhất."
Bạch Thiên Hạc vuốt nhẹ râu dài suy tư.
"Dù thế nào đi nữa, thì Vân Hạc Môn luôn chào đón ngươi. Nếu ngươi cần giúp đỡ thì Vân Hạc Môn luôn sẵn sàng thay ngươi gánh vác dù cho là khó khăn nào đi nữa."
Lâm Bạch mỉm cười. Hắn rất hoan nghênh tấm lòng của Bạch Thiên Hạc, nhưng nếu vấn đề có thể làm khó được hắn thì chắc chắn một cái Vân Hạc Môn nhỏ nhoi không cách nào gánh nổi. Tuy vậy...
"Thật ra. Ta có việc cần nhờ chưởng môn đó."
****
Địa Phủ, Sinh Tử Sở.
"Thật là ngại quá Thôi Phán Quan, trừ Mặt Nạ Ẩn Tàng ra thì ta hầu như chưa từng xài tới hai món đồ còn lại. Nên cũng không thể đưa ra bất kỳ số liệu nào để ngài nghiên cứu cả."
"Không sao, không sao. Thật ra cũng là lỗi do ta không tính toán chính xác. Ta không ngờ tới Vô Thiên Ma Tướng có thể hấp thu được công kích rồi ngưng ra một tia Tiên lực. Cũng may ngươi nhanh tay mở ra Địa Phủ U Minh Quan nếu không hậu quả thật khôn lường. Còn về số liệu thì bốn tên Khâm Liệm Sư còn lại đã cho ta kha khá rồi, tiểu tử ngươi không cần phải quá bận tâm."
Thôi Phán Quan lại nói:
"Ngươi kế tiếp cứ giữ hai món đồ ấy. VÌ nhiệm vụ kế tiếp có lẽ ngươi sẽ cần tới nó đó. Hành động lần này của Nghịch Thiên Hội đã làm các vị Diêm Vương nổi giận, nên nhiệm vụ tiếp theo của ngươi sẽ là đi đến Vạn Nhật Thần Quốc điều tra về Nghịch Thiên Hội. Tuy nhiên tạm thời cũng không quá gấp, ngươi cứ nghỉ ngơi vài ngày. Sau khi Sinh Tử Sở hoàn thành tính toán nhân quả cho nhiệm vụ này sẽ thông báo ngươi sau."
Lâm Bạch liền chắp tay hướng Thôi Phán Quan nói:
"Nếu vậy thì làm phiền ngài và Sinh Tử Sở rồi."
Thôi Phán Quan liền cười phất phất tay, ý là nới này đã không còn việc của hắn nữa, mau đi đi.
Lâm Bạch vuốt nhẹ cái mũi. Không hiểu sao, hắn có cảm giác Thôi Phán Quan có vẻ như rất không nhẫn nại đón tiếp hắn. Bất quá hắn cón phải đến gặp Ngưu Đầu Mã Diện để đưa đống Linh Thảo hắn vừa nhận từ chỗ Bạch Thiên Hạc, nên hắn cũng không quá để tâm đến việc này.
Nhìn Lâm Bạch đã đi xa Thôi Phán Quan mới thở dài tự nhủ:
"Tần Quảng Vương quá thiên vị tên nhóc này rồi. Ban đầu ta cứ ngỡ Địa Ngục U Minh Quan chỉ có thể thu đồ vật vào Địa Phủ ai ngờ có nó còn có thể mở ra Cổng Địa Ngục. Xem ra các vị Diêm Vương đều muốn về hưu cả rồi. Haiz!"
****
Lại quay về Vân Hạc Môn.
"Nhu sư muội, muội đang suy tư việc gì vậy?"
Nhu Hân Hân nhìn Bạch Chính Thuần với đôi mắt ngấn nước:
"Bạch đại ca, sao muội có cảm giác muội vừa quên ai đó rất quan trọng. Phải chăng muội đã làm gì sai nên có ai đó bỏ muội mà đi chăng?"
"Ngốc quá. Muội là hòn ngọc quý của cả tông môn, ai nỡ lòng nào bỏ rơi muội chứ?"
"Nhưng tim muội nhói lắm, thật sự nhói lắm..."
Bạch Thiên Hạc ơ phía xa nhìn cảnh này cũng chỉ có thể khẽ lắc đầu thầm than cho nàng mệnh khổ. Nàng mồ côi từ nhỏ, khó khăn lắm mới yêu một nam nhân nhưng tiếc thay hắn lại là tiên thần. Hi vọng... trong tương lai nàng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?