• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau vụ nổ hai người chật vật đi ra khỏi đám đá vụn. Tôn Ngộ Không đã muốn nổi bão, nó hét lớn:

"Tôn gia gia ta nhịn đủ rồi. Lão mũi trâu mau hộ pháp cho ta!"

Dù không biết con khỉ này đang định làm gì nhưng Thanh Hạc cũng đã rõ nó không phải kẻ xấu.

"Tốt. Muốn làm gì mau làm đi, ta sẽ ngăn tên Ma Tướng cho ngươi."

Tôn Ngộ Ngộ chắp hai tay bắt quyết, sau đó một tay điểm nhẹ lên không trung hướng về phía phương chân trời rồi gằn từng chữ:

"Đại!". Truyện Quân Sự

"Na!"


"Di!"

Tên Ma Tướng vừa hay lao tới ngay trước mặt Tôn Ngộ Không, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một cỗ lốc xoáy màu đen hút lấy nó và Tôn Ngộ Không kể cả tên Thanh Hạc đi mất.

****

Ở dưới chân núi Vân Hạc Môn.

"Không xong rồi chưởng môn! Thanh Hạc Đại Trưởng Lão dường như bị người ta cưỡng ép dịch chuyển đi mất rồi."

Nhưng Bạch Thiên Hạc cũng không thật sự quá quan tâm, hắn còn đang bận tiêu hóa thông tin mà người thanh niên trước mặt này vừa mới nói.

"Chớ có hoảng loạn. Tiếp tục ổn định đại trận, chúng ta đã sớm khóa được khí tức của tên Ma Tướng, dù hắn chạy tới chân trời góc bể cũng có thể truy ra được."

Nhu Hân Hân và Bạch Chính Thuần lúc này đang nhìn Lâm Bạch với vẻ mặt phức tạp, nhất là Nhu Hân Hân nàng không thể tin người thanh niên tuấn tú tà dị này lại là A Ngưu ca của nàng.

Nhìn nàng như sắp khóc tới nơi Lâm Bạch cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.

"Sau chuyện này ta sẽ cho muội một câu trả lời. Cho tới lúc đó muội tốt nhất ngoan ngoãn đứng yên ở đây đi."

Nhu Hân Hân cắn muốn nát môi nhỏ nhưng nàng vẫn ráng nhịn trong lòng, nàng tin rằng người nam nhân trước mặt sẽ cho nàng câu trả lời thỏa đáng.

****

Vừa mới dịch chuyển đi xa Tôn Ngộ Không như phát điên, nó lao tới tên Ma Tướng mà điên cuồng xả skill.

"Địa Lôi! Thiên Lôi! Tụ Hỏa! Thiên Thủy! Tán Vụ!"

Một loạt các loại thuật pháp có uy lực cực lớn được Tôn Ngộ Không liên tục sử dụng. Cả một vùng đất rộng lớn dưới cơn mưa thuật pháp bị san bằng thành bình địa.

Đến Thanh Hạc thấy Tôn Ngộ Không liều mạng như vậy cũng dấy lên nổi nghi ngờ, sao một con khỉ nhỏ bé như vậy lạ có thể cất chứa và sử dụng đồng thời lượng lớn Linh Lực như vậy. Nên biết điều này không hề liên quan gì tới tu vi cao hay thấp mà liên quan đến cực hạn của một sinh linh. Một sinh vật sống không thể nào chứa quá nhiều Linh Lực, cũng như cũng không thể đồng thời sử dụng một lượng lớn Linh Lực cùng một lúc, nếu không sẽ bị bạo thể mà chết. Còn đối với Tôn Ngộ Không thì có thể nói là một trường hợp ngoại lệ.

"Đảm Sơn!!"

Lại một thuật pháp được Tôn Ngộ Không tùy tiện thả ra. Một ngọn núi gần đó như bị một bàn tay vô hình nhổ lên rồi bay lơ lửng trên đầu của nó.

Tôn Ngộ Không bay lên cao hai tay nâng lấy quả núi rồi hướng tên Ma Tướng mà ném mạnh xuống.

Nhưng tên Ma Tướng lại cười lạnh hắn dùng ngón tay điểm nhẹ lên ngọn núi khổng lồ.

"Vô Hóa Hư!"

Một quả núi to lớn cứ như vậy mà tan biến thành hư không.

Thanh Hạc cũng không ngồi chơi xơi nước, nếu pháp thuật đã vô hiệu thì liền đánh cận thân. Hắn múa lên lôi đình thiết côn mà sáp lá cà với tên Ma Tướng.

Từng côn từng côn nặng tựa núi lớn nhưng nhanh như thiểm điện đánh vào vai, đùi, ngực và trán tên Ma Tướng. Nhưng dù vậy nó vẫn cứ vững vàng đứng thẳng, thậm chí còn cầm lấy thiết côn mặc kệ từng tia lôi điện đốt cháy lòng bàn tay mà ném ra xa.

"Lão già ngươi đánh đủ chưa? Nếu đủ rồi thì tới lượt ta!"

Kế tiếp Thanh Hạc liền ăn một quyền to lớn vào bụng. Hắn cảm giác nội tạng như nứt ra, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Tên Ma Tướng lại nắm lấy vai Thanh Hạc mà bồi thêm một cái thục gối.

~ Rắc, rắc ~

Hắn cảm thấy xương sườn của bản thân đã bị gãy ít nhất bốn cái, thậm chí có một cái bị gãy đang đâm vào phổi của hắn, khiến hắn hít thở không thông. Thanh Hạc lại ọc thêm một ngụm máu tươi, chùm râu dài của hắn đã toàn là máu, hơi thở cũng ngày càng đứt đoạn.

"Năm đó ngươi phong ấn ta chẳng phải rất uy phong sao? Sao nay lại như lão già sắp chết thế?"

Tên Ma Tướng lại tung một cước đá bay hắn lên cao. May mắn là Tôn Ngộ Không kịp thời đỡ lấy hắn.

"Lão mũi trâu, ngươi không sao chứ?"

Thanh Hạc khó khăn lắm mới nói được mấy chữ:

"Ngươi... đừng tùy tiện dùng thuật pháp, hắn thông qua hấp thụ thuật pháp của ngươi mà đang từ từ phục hồi lại thân thể. Nếu cứ để như vậy... dưới gầm trời này không ai có thể đánh bại hắn đâu."

Tôn Ngộ Không nghe vậy liền nghiến răng ken két, hóa ra tên Ma Tướng ngay từ đầu đã dụ nó công kích để hấp thụ Linh Lực.

Phủi nhẹ bụi trên người tên Ma Tướng nhìn Tôn Ngộ Không cười cười rồi nói:


"Khỉ con, ta không biết ngươi từ đâu học được Bát Cửu Huyền Công. Nhưng có thể sử dụng nó một cách tùy tiện như ngươi thì dù đại chiến Tiên Ma lúc trước cũng chỉ có Tam Nhãn Thần Tướng mà thôi. Nhưng như vậy không có nghĩa là ngươi mạnh bằng hắn, thậm chí cọng lông chân của hắn cũng không bằng."


Tôn Ngộ Không lúc này nhẹ nhàng đặt Thanh Hạc nằm xuống rồi thi triển một cái Trị Dũ Thuật khiến hắn ổn định thương thế.


Xong xuôi nó mới đưa một tay ra, thanh thiết côn của Thanh Hạc vừa nãy bị quăng đi một lần nữa bay vào trong tay của nó. Từng sợi lông khỉ trên người nó hoàn toàn dựng thẳng đứng lên và tỏa ra ánh sáng hoàng kim chói mắt. Khi tức của nó cũng ngày càng hung bạo.


"Được rồi, bớt nói nhảm. Tên Ma Tướng kia ngươi muốn chết kiểu gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK