"Ta có thể đi xuống gặp nó nói chuyện được không?" - Trần Kiếm cảm thấy cái nam nô lệ này có điều thú vị.
Thị nữ kia liền đáp:
"Đương nhiên là được rồi, được Trần công tử để ý tới là phúc phận ba đời của hắn."
Sau đó Trần Kiếm được dẫn xuống sân đi đến trước mặt cái nam nô lệ nhỏ tuổi kia.
Khi đã đến trước mặt của Ái Nhĩ Huyết Nguyệt, Trần Kiếm liền hỏi:
"Ngươi tên là Ái Nhĩ Huyết Nguyệt? Ngươi đây là thương xót cho con chuột nhỏ kia sao?"
Ái Nhĩ Huyết Nguyệt liền quay đầu thoáng nhìn đám người Trần Kiếm sau đó lại vuốt ve mặt đất vừa mới chôn cất con chuột kia.
"Đúng vậy, chẳng phải nó rất đáng thương sao?"
Lúc này mọi người mới thấy rõ cái nam nô lệ này nhìn rất thanh tú, lại sở hữu một đôi mắt màu tím cực kỳ xinh đẹp. Tuy nhiên thái độ của nó khi nói chuyện với mọi người khá bất cần đời.
Trần Kiếm lại hỏi:
"Nếu thấy nó đáng thương thì sao ngươi không ngăn cản việc nó bị con chuột lớn vừa nãy giết? Chẳng phải làm vậy liền có thể đem nó cứu lấy sao?"
Ái Nhĩ Huyết Nguyệt khẽ lắc đầu:
"Thế gian này sinh, lão, bệnh, tử là điều không thể tránh. Nếu ta can thiệp vào chẳng phải sẽ làm rối loạn sinh tử sao? Nếu ta ngăn cản thì có thể con chuột nhỏ sẽ chạy thoát, nhưng con chuột lớn kia có thể sẽ bị đói mà chết. Như vậy chẳng phải ta cũng chỉ đem hi vọng sống của một sinh mạng khác cướp đoạt sao?"
"Có thể ngươi sẽ hỏi vì sao ta không đem thức ăn của bản thân cho bọn nó thì chẳng phải sẽ cứu được cả hai sao? Nhưng cứu được bây giờ thì ngươi có cứu được cả đời sao? Ngươi cứu nó hôm nay sẽ cứu nó được ngày mai sao? Xưa kia Phật Tổ cắt thịt của bản thân cho chim ưng ăn để cứu chim bồ câu, người đời có thể ca tụng rằng ngài ấy làm vậy là sáng suốt là vì chúng sanh. Nhưng ngươi có từng nghĩ Phật Tổ có bao nhiêu thịt có thể cứu người? Giúp đỡ chỉ là tạm thời, chi bằng để mặc cho nhân quả tuân hoàn vận hành chẳng phải tốt hơn sao? Nếu con chuột nhỏ có đủ thiện căn và cơ duyên thì ắt sẽ không phải chết bi thảm như vậy, con chuột lớn kia đã giết đồng loại thì khi chết đi cũng chả sung sướng gì muốn thoát khỏi kiếp súc sinh là xa vời."
Đám người Trần Kiếm nghe cái nam nô lệ này giảng giải một hồi chẳng hiểu sao lại cảm thấy cũng có chút đạo lý. Bất quá mọi người cũng phải công nhận tên này lập dị thật.
— QUẢNG CÁO —
Sửu bộ đầu lúc này bỗng lại đặt ra câu một câu hỏi:
"Vậy ngươi có thể trả lời cho ta biết vì sao thế gian này lại có thiện ác? Lại có đấu tranh sinh tồn? Lại có những kẻ hèn hạ ti tiện bất chấp mọi thứ mà làm điều ác? Chẳng phải nếu mọi người dùng lễ nghĩa đối đãi với nhau thì thế gian này chẳng phải tốt đẹp sao?"
Ái Nhĩ Huyết Nguyệt liền quay đầu dùng cặp mắt màu tím xinh đẹp của nó lạnh lùng nhìn Sửu bộ đầu rồi hỏi lại:
"Ngài cảm thấy ăn uống là đẹp đẽ hay xấu xa?"
Sửu bộ đầu thấy hơi lạ lùng nhưng vẫn đáp:
"Đương nhiên là điều tốt đẹp. Được ăn no mặc ấm chẳng phải là một trong những điều mà nhân loại hướng tới hay sao?"
"Thế còn việc đại tiện phải chăng là dơ bẩn xấu xa?"
"Chứ gì nữa? Khi con người ta đại tiện là tống thứ uế vật ở trong cơ thể ra đương nhiên là xấu xa dơ bẩn rồi?"
Lúc này gã nô lệ nhỏ tuổi liền nở một nụ cười quỷ dị hỏi lại Sửu bộ đầu:
"Thế ngại liệu có cam chịu nhịn ăn nhịn uống bỏ qua những điều tốt đẹp để không gây ra những điều xấu xa dơ bẩn?"
"Cái này..."
Sửu bộ đầu có chút không nghĩ tới việc này. Nhưng hắn vẫn nói:
"Tốt hay xấu là do mình. Ta tự bản thân có tu dưỡng thì sao có thể làm việc xấu được. Huống chi ăn uống với đại tiện là việc vô hại sao có thể quy vào việc làm ác được?"
Gã nô lệ nam nhìn thật sâu vào hai mắt của Sửu bộ đầu rồi mới nói:
"Bản thân ngài có lẽ đã sớm có đáp án. Chỉ là ngài mãi không chịu chấp nhận nó mà thôi. Tham lam, phẫn nộ, ghen tỵ, lười biếng, dục vọng, kiêu ngạo, tham ăn, lý do con người phạm tội không thoát khỏi bảy nguyên nhân này. Nhưng tất cả đều bắt đầu đều xuất phát từ nhu cầu của chúng ta, ngài có thể tu tập khắc chế bản thân nhưng ngài làm sao có thể kêu toàn bộ người trong thiên hạ tránh xa khỏi những nhu cầu này."
"Như việc nếu có ánh sáng thì ắt sẽ có bóng tối. Đây là cách mà thế giới này vận hành. Có người xấu cũng có kẻ tốt, ngài đừng quá vì chỉ nhìn chăm chăm vào kẻ xấu rồi quên rằng thế gian này còn có vô số người tốt. Không phải ai lúc nào cũng xấu, không phải ai kiếp nào cũng làm người xấu. Cách duy nhất để thế gian này tốt đẹp hơn không phải là diệt hết những kẻ xấu mà là chấp nhận nó, học cách cùng nó cùng tồn tại. Thế giới này xấu đẹp chính là do cách nhìn của bản thân mình mà thôi. Sau lưng của bóng tối chính là ánh sáng, sau lưng của ánh sáng chính là bóng tối."
— QUẢNG CÁO —
"..."
Sửu bộ đầu hơi trầm mặc, nhưng hắn vẫn muốn coi đứa trẻ này mới có mười mấy tuổi này lại có thể nói ra những điều gì:
"Ngươi nói dù có lý nhưng ta không hoàn toàn nghĩ như vậy. Thế gian này mọi thứ đều có cái giá của nó, cái giá để ăn no chính là có tiền bạc và sức lao động của người nấu ăn, tương tự thì cái giá để cứu một người chính là sự hi sinh của người khác, như ngươi vừa nói nói Phật Tổ hi sinh thân mình để cứu chim bồ câu. Chỉ cần mi chịu buông ra cái giá thích hợp liền có thể thay đổi được mọi thứ thì sao cứ nhất quyết phải sống chung với tội ác, sao không bỏ ra một cái giá thích hợp để thanh tẩy tất cả?"
Vừa nghe xong những lời này của Sửu bộ đầu đứa trẻ nô lệ liền phì cười.
"Thế chẳng phải do ngài quá vô tri sao? Thế giới này nếu đều quyết định được bằng giá thì phụ mẫu của ngài sao lại nhịn ăn nhịn uống để nuôi ngài ăn học? Thế giới này nếu là chỉ cần trả một cái giá để đạt được thứ mình muốn thì sao những hoàng đế những người đứng đầu quốc gia lại không dùng tiền của mình để mua dân tâm, để cho dân chúng bất mãn rồi sinh ra phản loạn. Đó không phải vì họ không muốn có cuộc sống tốt hơn bình an hơn, mà là họ không thể. Phụ mẫu nào chả muốn có cuộc sống sung túc, nhưng họ càng muốn con cái của họ học thành tài có cuộc sống sung sướng mà chưa hề đòi hỏi bất cứ hồi đáp nào. Vị vua nào chả muốn quốc thái dân an, nhưng dù họ bỏ ra bao nhiêu công sức thì đến giai đoạn nào đó thì triều đại của họ cũng sụp đổ thay vào đó một triều đại mới. Tất cả đều không phải chỉ cần bỏ ra cái giá là thay đổi được."
"Cho dù ngài bất hạnh không phụ không mẫu không được ai nuôi dưỡng, thì ta vẫn tin vẫn có người vì ngài mà đánh đổi bản thân mà không hề đòi hỏi lại điều gì."
"..."
"Sửu đại ca, huynh hãy thay chúng ta sống cho thật tốt. Hãy dùng thanh đao của huynh giết sạch đám mã phỉ tàn ác này bảo vệ cho dân chúng, chúng ta... cũng chỉ có thể bảo vệ huynh tới đây mà thôi..." - Lời nói của đứa nhỏ này kéo Sửu bộ đầu về một ký ức đau thương. Là khi hắn đã bị trọng thương gần chết nhưng cả tiểu đội năm người của hắn vẫn nhất quyết không chịu buông bỏ hắn. Thậm chí khi đám mã phị bắn xuống loạt mưa tên họ còn hi sinh bản thân chắn trước người hắn cho hắn cơ hội để sống sót. Dù sau đó hắn đã tự tay chặt xuống đầu lâu của từng tên mã phỉ để tế bái cho những người anh em đã khuất, nhưng sâu thẳm trong linh hồn của hắn vẫn cảm thấy nợ họ rất nhiều.
"Lại nó về câu chuyện Phật Tổ xẻ thịt bản thân cho chim ăn, có lẽ ngài đã hiểu nhầm ý nghĩa của câu chuyện này rồi. Ý nghĩa của câu chuyện không phải dạy người ta chỉ cần bỏ ra một cái giá là có thể thay đổi được mọi thứ. Có lẽ ngài biết thời xa xưa khi con người còn thời kỳ mông mụi, xã hội hỗn loạn không có trật tự lúc đó là khi các bậc Thánh Nhân xuất thế dạy cho con người thế nào là quy củ, thế nào cà tôn ti, thế nào là lễ giáo. Câu chuyện Phật Tổ cắt thịt cho chim đơn giản là dạy cho người khác trong lúc cả thế giới đang hỗn loạn đó rằng: À, hóa ra trên đời này còn tồn tại hai chữ gọi là "hi sinh". Hi sinh thân mình để đổi lấy hòa bình cho thế gian, hi sinh để cho cuộc sống tốt đẹp hơn, những kẻ biết hi sinh là những bậc thánh hiền. Từ đó thế gian ít đi được những mâu thuẫn, ít đi được những chiến tranh đổ máu đó mới là ý nghĩa thực sự của câu chuyện này."
Tất cả mọi người ở đây lại lâm vào im lăng. Nhưng dù vậy họ cũng phải công nhận đứa trẻ nô lệ này nói thật sự có lý.
"Những điều này là ai dạy cho ngươi?" - Sửu bộ đầu thắc mắc hỏi.
"Là ta tự đọc sách, rồi tự ngồi ngẫm nghĩ mà ra."
"Thế ngươi biết ai đã bán ngươi vào đây chứ?"
"Đương nhiên ta biết, hắn là sư phụ của ta cũng là nghĩa phụ của ta. Hắn nói năm ta mười tám tuổi sẽ tới đón ta. Mặc dù lúc ta vào đây mới có chín tuổi."
Sửu bộ đầu nghe vậy mới giật mình nhận ra đứa trẻ này hóa ra cùng tuổi với Trần Kiếm. Nhưng cách nó nhìn nhận về thế giới không khác gì người đã trưởng thành.
"Ngươi muốn tới nhà của ta không? Con trai của ta đang cần một cái thư đồng làm bạn."
— QUẢNG CÁO —
Ái Nhĩ Huyết Nguyệt liền hơi đánh giá Trần Kiếm một chút rồi nói:
"Được thôi, ta cũng đã chán ngấy việc phải ở nơi này rồi."
Sửu bộ đầu nhìn sang đứa con trai của mình muốn hỏi ý kiến. Trần Kiếm đương nhiên gật đầu. Dù tên nhóc này gầy gò nhưng được nói chuyện cùng hắn thì chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
"Cái tên Ái Nhĩ gì đó của ngươi quá chói tai. Chi bằng ta đặt cái tên khác cho ngươi nhé?"
"Cũng được. Ta dù sao cũng không thích cái tên đó."
Sau một hồi suy nghĩ Sửu bộ đầu liền nói:
"Vậy từ nay ngươi sẽ gọi là Lâm Bạch. Ta có một người anh em rất muốn có một đứa con trai, nhưng đến khi hắn chết vẫn không thể hoàn thành ước nguyện. Ta giúp hắn nhận con trai ngươi sẽ không thấy phiền chứ?"
"Lâm Bạch thì Lâm Bạch, ta dù sao cũng không ngại làm nghĩa tử của người khác."