"Vô Hình! Vô Ảnh! Sao hai ngươi bây giờ mới tới? Hại ta bị lũ súc sinh ngoài kia giam cầm mấy chục năm. Nay thì tốt rồi ba huynh đệ chúng ta đã tìm được nhau, dù chỉ còn là tàn hồn nhưng cũng dư sức đem bọn tiên môn tu sĩ kia nghiền thành cặn bã!"
Thanh Hạc lúc này đã thoát khỏi trói buộc của U Minh Linh Đăng, có lẽ do Lâm Bạch đã bị đánh văng xuống chân núi cách nơi này quá xa nên pháp thuật của hắn cũng mất linh nghiệm.
Sự xuất hiện của hai tên Ma Tướng cũng không làm Thanh Hạc bất ngờ, ngược lại hắn lạnh nhạt nói:
"Đã sớm chờ các ngươi đã lâu. Nay các ngươi đã đến thì liền nên bị tru sát tại nơi đây."
Tôn Ngộ Không nhảy cẫng lên hướng Thanh Hạc mà mắng:
"Hóa ra bấy lâu nay ngươi đang dẫn dụ hai tên này tới? Nếu như vậy sao ngươi không nói ra để lão Tôn đỡ phải tốn công vô ích."
Còn về việc Lâm Bạch bị đánh rớt khỏi núi thì hắn không lo lắm, tên đó có vô số thủ đoạn bảo mệnh ngay cả Tần Quảng Vương của Địa Phủ còn là sư phụ của hắn. Tên đó muốn chết còn khó hơn lên trời.
Thanh Hạc cười lạnh nhìn Tôn Ngộ Không mà nói:
"Làm sao ta biết ngươi với mấy tên Ma Tướng này không phải là đồng bọn. Huống chi Yêu tộc nổi tiếng chính là gian trá hại người."
Tôn Ngộ Không liền đáp:
"Mẹ kiếp! Lão mũi trâu đợi lão Tôn xử xong đám Ma Tướng này thì ta sẽ đánh cho ngươi không phân biệt được đông tây nam bắc."
Nó cũng không tiếp tục nhiều lời mà hướng thẳng lên trời mà hét to:
"Tá Phong! Bố Vụ!"
Tất cả mây và gió trong phạm vi trăm dặm dần dần tụ lại thành một quả cầu khí khổng lồ. Tôn Ngộ Không sau đó chỉ tay về phía hai Ma Tướng khiến cho quả cầu khí bay tới chỗ bọn chúng với tốc độ cực nhanh rồi nói:
"Phong Vân Khí Cầu. Bạo!"
Hai tên Ma Tướng thấy công kích của Tôn Ngộ Không liền cười lạnh, bọn chúng gọi ra hai lá cờ rách rưới kỳ lạ rồi khẽ hô:
"Pháp Hóa Lực, Lực Hóa Vô, Vô Hóa Hư. Giải!"
Ngay lập tức quả cầu khí của Tôn Ngộ Không bị hai lá cờ của hai tên Ma Tướng bắn ra tia sáng màu trắng phân giải thành hư vô như chưa từng tồn tại.
Tôn Ngộ Không thấy công kích của mình thất bại liền muốn tiếp tục thi triển một loại pháp thuật khác nhưng bị Thanh Hạc ngăn lại.
"Khỉ con, Bát Cửu Huyền Công của ngươi dù có lợi hại nhưng cũng không thể nào đấu lại Vô Thiên Tam Tướng của Ma Tộc đâu. Dù bọn chúng bây giờ chỉ còn là tàn hồn thực lực mười không còn một nhưng dù sao cũng từng đạt tới Tiên Cảnh, bọn chúng không phải phàm linh như chúng ta có thể đối phó."
Hai tên Ma Tướng nghe Thanh Hạc nói như vậy liền cười ha hả:
"Không ngờ ở nhân gian còn có người nhận ra bọn ta. Xem ra dù chiến bại nhưng uy danh của bọn ta vẫn không suy giảm."
Thanh Hạc lại cười khinh bỉ nói:
"Đương nhiên ta biết tới các ngươi. Vì tổ sư của Vân Hạc Môn chính là Bạch Hạc Đồng Tử, cũng là người đã đem các ngươi tru sát trong đại chiến Tiên Ma năm đó."
Vừa nghe tới ba chữ Bạch Hạc Đồng Tử từ trong cái hũ gốm đen liền gào rú:
"Hóa ra ngươi là đồ tôn của Bạch Hạc Đồng Tử! Ha ha ha nếu vậy hôm nay ba anh em chúng ta sẽ huyết tẩy cả Vân Hạc Môn này."
"Vô Hình, Vô Ảnh hai ngươi còn đợi gì nữa mà không phóng thích cho ta? Ta muốn tự tay đem đồ tử đồ tôn của tên Bạch Hạc Đồng Tử moi tim, xẻ thịt, lột da mới có thể làm nguôi mối hận trong lòng ta."
Vô Hình, Vô Ảnh liền nghe theo tính gỡ lấy mấy lá phù chú đang phong ấn cái hũ. Tuy nhiên Thanh Hạc lúc này lại hô to vang vọng cả bầu trời đêm rằng:
"Vân Hạc Môn toàn bộ đệ tử nghe lệnh. Mau khời động Bạch Hạc Tru Ma đại trận. Các đệ tử từ Trúc Cờ kỳ trở lên mau mau bước vào trận vị giúp đỡ khởi động đại trận. Còn kẻ nào chưa tới Trúc Cơ thì nghe theo trưởng bối an bài tìm nơi trú ẩn. Hôm nay chúng ta sẽ thay mặt tổ sư Bạch Hạc Đồng Tử một lần nữa tru diệt tàn hồn của ba tên Ma Tướng này tránh cho bọn chúng ngày sau tìm cách làm hại nhân gian."
Cả Vân Hạc Môn dưới lời kêu gọi của Thanh Hạc như sống lại. Các đệ tử, chấp sự, trưởng lão ồ ạt chạy xuống dưới chân núi của Thanh Hạc bày ra đại trận, dẫn đầu là Bạch Thiên Hạc. Bạch Thiên Hạc lúc này thần tình nghiêm túc chưa từng có, tay cầm cờ lệnh chỉ huy trận pháp đang từ từ hình thành.
Còn Thanh Hạc đương nhiên không để cho hai tên Ma Tướng gỡ ra phong ấn. Hắn cầm chặt lấy thiết côn, từng tia sét đen phủ đầy cái thiết côn khiến cho Thanh Hạc như trực tiếp cầm lấy một tia sét đen thô to, hướng chỗ đám ma tướng mà mạnh mẽ đập xuống. Cơ bắp cuồn cuộn, râu tóc bạc phơ, tay cầm lôi đình thiết côn, hắn bây giờ không khác nào Lôi Thần giáng thế.
"Vô Thiên Tam Tướng ngày tàn của các ngươi đã tới."
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?