Nàng nhìn xung quanh mà thì thầm:
"Đây... là A Tỳ sao?"
Xung quanh nàng là một cái thảo nguyên rộng mênh mông như không có điểm cuối, từng đám hài cốt trắng hếu phủ rải rác trên khắp thảo nguyên. Trong không khí là một mùi tanh tưởi gắt mũi.
"Chào mừng tới Đoạn Đầu Đài, nơi đây có mười ba thanh Đoạn Đầu Đao. Mỗi ngày ở đây ngươi sẽ phải chịu một trăm lần chặt đầu, sau khi chặt đủ sẽ được tiếp tục chuyển tới nơi trừng phạt khác." - Một cái quỷ sai hướng Nguyệt Phi mà thuyết minh.
Nàng lại nhìn ở trên đài cao đang có hơn trăm cái vong hồn đang đứng xếp hàng dài chờ trước từng cái Đoạn Đầu Đao.
"Không, xin đừng giết ta nữa... ta..."
Cũng không để cái vong hồn kia dứt lời, cái quỷ sai đã lạnh lùng hạ mạnh Đoạn Đầu Đao xuống khiến đầu lâu của cái vong hồn kia lăn long lóc, mắt trợn tròn nhìn về cái thi thể không đầu của bản thân.
Tuy nhiên sau vài khắc một luồng sức mạnh thần bí nào đó đem đầu lâu của hắn gắn lại chỗ cũ, nhưng nỗi đau đớn và sợ hãi vẫn còn đó. Cái quỷ sai cũng để hắn hồi thần mà tiếp tục hạ đao, cái đầu lâu lại bị chặt xuống máu vương vãi khắp nơi. Cứ như thế cái vong hồn đó phải ở đây chịu một trăm lần chặt đầu mỗi ngày trong hơn một ngàn năm để giải trừ bớt tội nghiệt mà hắn gây ra.
Nguyệt Phi nhìn thấy tất cả, nhưng nàng vẫn bình thản. Tội nghiệt của nàng chặt đầu trăm vạn lần đâu đã đủ? Nàng sớm đã chuẩn bị tốt tinh thần rồi.
Nhưng khi tới lượt nàng chuẩn bị bước lên thì lại bị quỷ sai cản lại. Nàng nghi hoặc hỏi:
"Sao lại cản ta?"
Tên quỷ sai liền đáp:
"Hôm nay hắn sẽ thay ngươi gánh lấy hình phạt này."
Nói rồi nó chỉ vào Lâm Bạch đang bị Ngưu Đầu Mã Diện hai người áp giải tới đây, bộ long bào trên người hắn cũng được thay bằng một bộ đồ trắng của phạm nhân, toàn thân hắn cũng là xiềng xích.
"Huyết Nhi? Huyết Nhi sao con lại tới đây?"
Lâm Bạch chỉ thoáng nhìn mẹ của mình, nhưng không nói gì cả. Hắn bước nhanh lên Đoạn Đầu Đao và nằm xuống.
"Ngưu huynh, phiền huynh mau ra tay đi."
"Ụm bò, ngươi chuẩn bị cho kỹ, sơ suất là toi mạng luôn đó."
Sau đó Ngưu Đầu dùng hai bàn tay thô to của mình mạnh mẽ hạ xuống Đoạn Đầu Đao vào cổ của Lâm Bạch.
~Keng~
Như hai tiếng kim chúc va chạm vào nhau, nhưng cái cổ đã được Lâm Bạch cường hóa bằng Linh Lực cũng đã nứt ra bắt đầu chảy máu. Dù sao thì Tần Quảng Vương cũng đâu cấm hắn dùng thuật pháp cùng với ngoại lực, kế tiếp liền phụ thuộc vào bản thân hắn coi có thể gánh được bao nhiêu năm rồi.
"Huyết Nhi! Ngươi đang làm gì vậy? Mau đi ra khỏi chỗ đó!!"
Dù nghe thấy Nguyệt Phi kêu la nhưng hắn vẫn mặc kệ, hướng Ngưu Đầu tiếp tục nói:
"Tiếp!!"
Ngưu Đầu lại hạ xuống một đao.
~Keng ~
Lâm Bạch vẫn cứng rắn chống được một đao này, nhưng theo tình hình thì hắn cũng chẳng chịu được lâu.
Nguyệt Phi lúc này đã hiểu tất cả, nàng muốn chạy lại chỗ Lâm Bạch đỡ hắn dậy nhưng lại bị cái quỷ sai bên cạnh khống chế không cho nàng bước đi.
"Huyết Nhi! Sao con lại làm như vậy, mau đi ra đi!"
Nàng bắt đầu gào khóc. Nhưng đáp lại nàng là một tiếng "Tiếp!" khác.
Nguyệt Phi bây giờ trực tiếp ngồi quỳ xuống mặt đất, nàng bất lực khóc nức nở nhìn con trai của nàng đang bị hành hình thay cho nàng.
Ngưu Đầu đương nhiên đã nương tay rồi, nếu hắn dùng toàn lực thì dù Lâm Bạch có mười cái đầu cũng không đủ để hắn chặt. Nhưng nếu so với bọn quỷ sai bình thường vẫn mạnh hơn nhiều lắm.
....
Sau nửa ngày, Lâm Bạch cũng đã gánh đủ một trăm lần đoạn đầu. Đầu lâu của hắn bây giờ chỉ còn dính lại với thân người bằng một chút thịt, hắn phải điên cuồng vận chuyển Bất Động Minh Vương Thần Công và Huyết Nhật Thần Thể mới khiến bản thân không tử vong.
Tuy vậy lúc này Mã Diện lại nói:
"Hình phạt kế tiếp Lăng Trì!"
Nguyệt Phi lúc này mới hét lớn:
"Không, Huyết Nhi con không được đi!"
Nhưng Lâm Bạch lại bị Ngưu Đầu Mã Diện trực tiếp áp giải tới Lăng Trì Đài. Nguyệt Phi cũng chỉ có thể nhanh chóng chạy đi theo.
Lâm Bạch bị Mã Diện cột chặt lên một cái bàn đá, sau đó hắn lấy ra một con dao dài sắc nhọn bắt đầu mài dũa. Sau khi thấy con dao đã được mài kỹ hắn mới hỏi Lâm Bạch:
"Đã chuẩn bị tốt?"
Lâm Bạch liền gật đầu.
Mã Diện cũng không khách khi mà đưa ra một đao. Một dòng máu đỏ tươi phun ra nhiễm hết bộ đồ trắng của Lâm Bạch.
Quá đau đớn hắn nhịn không được mà rên rỉ từng tiếng.
Mã Diệm sau đó lạnh lùng cầm khối thịt vừa mới cắt xuống từ trên người Lâm Bạch ném cho đám quạ ở xung quanh đó ăn.
Nhưng Nguyệt Phi lúc này lại lao tới cầm lấy miếng thịt đó ôm chặt vào lòng, đồng thời quát sợ đám quạ đen.
"Lũ súc sinh này mau cút ra."
Mã Diện thấy vậy liền nhíu mày ngựa, nhưng hắn vẫn nói:
"Ngươi tốt nhất vẫn để lũ quạ ăn miếng thịt đó, có như vậy thì mới giảm được tội nghiệt."
Lâm Bạch dù đang rất đau đớn nhưng hắn vẫn ráng nói:
"Làm theo Mã huynh nói đi nương. Ta da dày thịt béo, chút thịt đó đã là gì."
Nhưng Nguyệt Phi lại vừa khóc vừa ôm chặt miếng thịt máu me nóng hổi trong lòng nàng mà khóc.
"Ta không thể, ta thật sự không thể, sao ta có thể buông ra chứ. Đây là thịt của con trai của ta, sao ta có thể để bọn súc sinh này ăn chứ?"
Mã Diện lại hạ xuống một đao rồi ném ra một khối thịt lớn khác. Lâm Bạch dù đau tới run người nhưng hắn vẫn cố gắng nói:
"Nương... hãy buông ra đi. Không sao đâu, hài nhi không chết được."
Bất đắc dĩ Nguyệt Phi phải buông miếng thịt kia ra để mặc cho đám quạ xâu xé.
Chẳng mấy chốc Lâm Bạch cũng chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu cùng máu tươi, nếu không phải nội tạng của hắn vẫn còn đang hoạt động thì Nguyệt Phi thực sự tưởng hắn đã chết.
Lâm Bạch lúc này dù đau tới chết đi sống lại nhưng cũng thầm hô may mắn trong lòng rằng, trước khi đi đã kịp đến chỗ Thôi Phán Quan nuốt một ngụm Sinh Cơ Cam Lộ. Nếu không có lẽ hắn thật sự phải chết ở đây.
"Hình phạt kế tiếp, Đoạn Chi."
Ở hình phạt này thì Mã Diện lấy ra một cái kéo lớn mà lần lượt cắt đi từng ngón tay của Lâm Bạch, sau đó rồi tới tay chân và các cơ quan khác.
Nguyệt Phi thì ở một bên lụm từng bộ phận của con trai nàng lại rồi ôm vào lòng khóc nấc, đây cũng là việc duy nhất mà nàng có thể làm.
"Hình phạt kế tiếp Lôi Phạt."
Lâm Bạch bị cột chặt vào một cái trụ đồng thô to. Bỗng từ trên trời giáng xuống một đạo lôi đình thô to khiến cho lông tóc toàn thân của hắn cháy rụi, ngay sau đó đạo lôi đình thứ hai giáng xuống khiến da dẻ toàn thân hắn cháy khét, đạo thứ ba chấn nát nội tạng, đạo thứ tư phá hủy tứ chi,... đến đạo thứ chín thì hắn chỉ còn lại một cục cháy đen thoi thóp hít thở.
Nguyệt Phi liền chạy tới ôm hắn vào lòng.
"Huyết nhi à, sao con lại khổ tới như vậy? Việc nương làm thì nương sẽ gánh, sao con lại làm như vậy hả?"
Nàng lúc này vô cùng hối hận, từ khi nàng sinh đứa con trai này ra, nàng chưa từng làm tròn trách nhiệm của người mẹ. Ngay cả cho nó bú sữa cũng chẳng được mấy lần, nay nó lại vì nàng gánh lấy bao nhiêu hình phạt. Tim của nàng như bị người ta bóp nát, mỗi lần nàng nhìn thấy nó bị phạt tới không còn nhìn ra nhân hình nàng liền khóc nấc, nàng tự hỏi vì sao nó lại làm như vậy. Đời này nàng hối hận nhất chính là không chăm sóc được cho con trai của nàng, lòng hiếu thuận này của nó nàng xứng đáng sao?
"Nương... con... không chết... được."
Hắn phải cố gắng lắm mới có thể nói được tròn câu. Dù vậy hắn vẫn thà chịu càng nhiều cực hình thay cho nương của hắn. Chút đau đớn này nào có xá gì, hắn vẫn có thể chịu được vài trăm năm nữa.
Hình phạt đến đây đương nhiên không phải là kết thúc, mỗi ngày ở A Tỳ Địa Ngục ngươi phải trải qua 81 cực hình tàn khốc nhất của thế gian. Nhiêu đây chỉ là khởi đầu cho một ngày mà thôi.