"Nương, con đã đem người về nhà rồi đây."
Lâm Bạch đứng nhìn bia mộ mới được lập trước một gốc đại thụ bị cháy hết một nửa. Xung quanh là một mảnh trống trải, các tòa kiến trúc tàn phá nằm rải rác khắp nơi. Nguyệt Quang đảo nhìn chung khá nhỏ, trừ có một gốc Nguyệt Quang Thụ đã bị cháy sém ra thì không còn gì đặc biệt, có lẽ vì thế nên Trưởng Công Chúa mới thẳng thừng đưa tặng hắn hòn đảo này. Chẳng qua hòn đảo này được bao quanh bởi hơn một trăm quần đảo khác nhau, khiến kẻ nào muốn đi vào nơi này cũng phải băng qua vô số hòn đảo lớn nhỏ.
Lâm Bạch lại thiết lập một số trận pháp xung quanh mộ phần để chắc chắn rằng không cho kẻ nào có thể quấy rầy được nương hắn an nghỉ.
Khi hắn làm xong tất cả thì trời cũng đã sáng. Hắn hướng Phương Khinh Di ôn tồn hỏi:
"Nàng mệt không?"
Nãy giờ Phương Khinh Di cũng trợ giúp hắn rất nhiều trong việc lập mộ phần cho Nguyệt Phi.
Mặc dù mặt mũi có chút lấm lem nhưng nàng vẫn nói:
"Thiếp không mệt, chàng không cần phải lo cho thiếp."
Lâm Bạch liền mỉm cười rồi ôm nàng vào lòng vỗ về.
"Khinh Di, nàng có thể cho ta mượn Tử Mai Giới Chỉ một lúc không?"
Phương Khinh Di liền chần chờ, vào đêm hôm đó chính hắn là người đeo vào tay nàng Tử Mai Giới Chỉ như là vật định tình. Dù nàng biết vật này không đơn giản nhưng vẫn có chút không tình nguyện, tuy vậy nàng vẫn tháo nó ra đưa cho Lâm Bạch.
"Cảm ơn nàng, ngay khi xong việc ta sẽ một lần nữa đem nó đeo lên cho nàng."
"Chàng phải cẩn thận. Thiếp sẽ chờ chàng..."
Lâm Bạch hôn nhẹ lên trán của nàng rồi cười nói:
"Ta đi đây."
Hắn cũng không tiếp tục dây dưa mà hóa thành một đạo tử quang bay về phía chân trời.
Đợi Lâm Bạch đi xa rồi bên cạnh Phương Khinh Di bỗng xuất hiện thêm hai cái thân ảnh đeo mặt nạ.
"Xem ra ta không có đánh cược sai. Hắn quả nhiên là Phong Đô Thần Quân."
Một thân ảnh đeo mặt nạ lúc này liền cung kính lên tiếng hỏi:
"Bẩm đường chủ, còn về Vạn Nhật Thần Quốc chúng ta phải làm sao?"
Phương Khinh Di nghe vậy liền hừ lạnh:
"Chỉ là một cái Vạn Nhật Thần Quốc còn chưa đáng để chúng ta phải suy nghĩ nhiều, huống chi Nhật Hoàng vạn nhất thật sự muốn hợp tác với chúng ta. Truyền lệnh của ta lập tức rút tất cả hoạt động và nhân lực về trụ sở chính, nơi này Địa Phủ đã chú ý tới không nên tiếp tục ở lâu."
"Nhưng đường chủ, còn những "đặc cấp" kia thì chúng ta phải sao?"
Phương Khinh Di hơi trầm ngâm nhưng rồi nàng vẫn nói:
"Cứ để bọn chúng ở đây, coi như cấp cho Nhật Hoàng chút mặt mũi đi."
Cái thân ảnh đeo mặt nạ còn lại lúc này mới nói:
"Bẩm, Phương gia muốn liên lạc với người. Có vẻ có chuyện gấp gì đó."
"Phương gia? Bọn chúng xứng để gặp ta sao? Nếu không phải ta còn nể chút huyết mạch thân tình bọn chúng sớm đã tan cùng với cát bụi rồi. Mặc kệ bọn chúng, chúng ta đi."
Ba người sau đó cũng hóa thành từng đạo hàn quang bay đi về phía xa.
Còn về Lâm Bạch lúc này đang lơ lửng trên mặt biển miệng khẽ nở ra nụ cười tà mị:
"Một cái nho nhỏ nữ nhân mà cần tới hai tên Tiên Nhân để bảo vệ sao? Cái vưu vật này có nhiều bí mật hơn ta nghĩ."
******
Lúc này con thuyền Ánh Hoàng Hôn đang trôi nổi vô định trên biển.
Chiếc thuyền đã được tu sửa lại kĩ lưỡng, nhìn nó như một con quái vật khổng lồ trên biển hơn là một con thuyền. Toàn thân nó được sơn một màu đỏ tươi như ánh hoàng hôn vào buổi chiều tà, dọc hai bên mạng thuyền là vô số họng pháo đen ngòm đã được lên sẵn nòng sẵn sàng bắn vào bất cứ kể nào dám khiêu khích. Cột thuyền và thành thuyền cũng được thay bằng từng thỏi vàng ròng chói lóa, từng cánh buồm khổng lồ được căng ra đón gió từ phía Đông tới.
Khổng lồ, hung hãn và mang hơi thở cổ xưa.
Khác với lúc mới vừa gặp Lâm Bạch, trên thuyền lúc này là vô số thuyền viên qua lại như thoi đưa.
"Mau cột chặt lai cột buồm, người đâu còn không mau lau sạch vũng nước này. Còn nữa bữa sáng đã chuẩn bị xong chưa? Đừng để nữ hoàng thức dậy mà còn chưa có bữa sáng, để nàng nổi điên lên thì các ngươi tự mà chịu lấy trách nhiệm."
Lão giả có một tay là càng cua ngày đó đối với hai người Lâm Bạch tự xưng là Tiểu Cáp đang hướng đám thuyền viên ra lệnh trông có vẻ rất là uy phong.
"Báo! Ba mươi dặm về phía bắc có một người nào đó đang bay tới chỗ chúng ta."
"Người? Chắc lại là đám tu sĩ ăn không ngồi rồi không có việc gì làm chứ gì. Bắn cảnh cáo đi, nếu còn không biết điều thì bắn rụng. Hừ bọn ruồi muỗi luôn làm người khác khó chịu."
Giống như sớm đợi từ lâu đám thủy thủ vừa nghe lệnh liền hướng thẳng nòng pháo về phía tử quang đang bay tới.
"Bắn!"
~Đùng ~ Đùng ~Đùng ~
Hơn ba mươi viên đại pháo bay thẳng vào tới tử quang. Bọn thủy thủ dường như bỏ ngoài tai ba chữ "bắn cảnh cáo", cũng phải thôi gần đây bọn chúng gặp phải rất nhiều tu sĩ đi ngang qua, cũng có rất nhiều tên hiếu kỳ muốn đi lên thuyền đều bị bọn chúng bắn pháo đuổi đi.
Tuy nhiên hơn ba mươi viên đạn pháo vừa lại gần tia tử quang liền bị dừng ở giữa không trung. Nhưng điều khiến bọn thủy thủ sợ hãi là tất cả viên đạn pháo dường như được ban cho sinh mệnh bắt đầu mọc ra từng đôi cánh dơi và răng nanh mà quay ngược lại về phía bọn chúng công kích.
"Ôi trời ơi! Chạy đi! Đạn pháo tới rồi!!"
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy?