Trần Kiếm nó liền cười hì hì đáp:
"Tụi con biết rồi, xin người cứ yên tâm. Từ nhà chúng ta đến trường tư thục rất gần, nếu giờ đi thì còn sớm lắm. Mà tiểu Lâm tử thông minh như vậy, ngồi nghe hắn nói chuyện có khi còn hay hơn các lão sư ấy chứ."
Cúc lão bản nghe vậy liền xuất ra bảo vật trấn gia là Chổi Lông Gà, hai cái nhóc tỳ liền sợ xanh mặt hớt hãi chào tạm biệt rồi mang theo sách vở chạy đến chỗ trường tư thục.
Cúc lão bản nhìn hai đứa trẻ đi xa rồi khẽ thở dài:
"Tên nhóc Lâm Bạch xem ra có lai lịch không nhỏ. Kinh văn và đạo sách mà nó từng đọc đảm bảo không phải phàm vật mà nơi bình thường có thể có. Nhưng dù sao thì nó cũng quá đáng thương, chỉ không biết tiểu Lang có vì dính dáng tới nó mà gặp họa không nữa. Phải kêu A Sửu để ý đến bọn nhóc nhiều hơn mới được."
******
Trường tư thục của Trấn Lam Giang khá lớn và khang trang. Trừ sân trường khá rộng thì cả trường tư thục được chia thành ba dãy nhà chính.
Dãy đầu tiên ở trung tâm đương nhiên là dãy dạy học gồm bốn phòng lớn có đầy đủ bàn ghế để cho học sinh ngồi học.
Dãy thứ hai ở phía Tây là dãy của các lão sư, nơi các lão sư nghỉ ngơi và bàn bạc.
Dãy thứ ba ở phía Đông là dãy của khách quý hoặc phụ huynh của học sinh nếu muốn đến xem con em của mình đi học thì có thể đến dãy phía Đông ngồi đợi.
Bốn phòng dạy học được chia thành bốn lớp Giáp, Ất, Bính, Đinh trong đó Giáp là lớn nhất cho những học sinh đã học lâu năm còn Đinh là nhỏ nhất dành cho những học sinh mới nhập học.
Trần Kiếm và Lâm Bạch đương nhiênlà thuộc về lớp Đinh.
Vừa bước vào lớp Trần Kiếm quan sát thấy nơi này có rất nhiều đứa trẻ gồm nhiều lứa tuổi khác nhau nhỏ nhất là cỡ 5 6 tuổi lớn nhất là cỡ 14 15 tuổi. Dù sao thì đây cũng là lớp học vỡ lòng, hầu như ai cũng có thể đến học, Trần Kiếm nghe nói có năm còn có một nhóm lão giả gần lục tuần tới tận nơi này học đấy.
Trong khi Trần Kiếm còn đang bận quan sát xung quanh thì Lâm Bạch đã kiếm một bàn trống và ngồi vào. Trần Kiếm đương nhiên là đi theo sau lon ton ngồi vào kế bên Lâm Bạch.
Tuy nhiên lúc này nó mới để ý hầu như toàn bộ ánh mắt của cả lớp học đều đổ dồn về chỗ của nó, đúng hơn là dồn về chỗ Lâm Bạch.
Lâm Bạch lúc còn ở chỗ chợ nô lệ thì gương mặt lem luốc đen thui, nhưng khi đã được tắm rửa đàng hoàng lại mặc vào một bộ nho y thì quả thật ngọc thụ lâm phong, nhan trị phá trần. Nhất là đôi mắt màu tím của hắn khiến người khác nhìn vào liền muốn đắm chìm vào bên trong đó.
Trần Kiếm thấy cảnh này cũng chỉ âm thầm khẽ lắc đầu. Nhưng nó không hề ghen tỵ, đối với nó mỗi người đều có ưu khuyết và sở thích riêng. Nó càng thích bản thân không được để ý tới hơn, trong quãng thời gian nó đi săn với đám người Ân gia nó đã học được càng nổi trội càng dễ là mục tiêu bị nhắm vào. Nó thích hòa trong bóng tối rồi nhân đối phương không để ý rồi tung ra một kích trí mạng.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng tới tận lúc này nó mới phát hiện bản thân nó xem thường nơi này rồi.
Lão sư của lớp Đinh là một phu tử trạc cỡ ngũ tuần, tóc muối tiêu, hai mắt mờ đục. Quan trọng là khi hắn giảng bài giọng lại đều đều lâu lâu lại gật gật đầu.
Trần Kiếm đương nhiên nào có thể chịu nổi, nó thấy mí mắt của bản thân sắp nhíu lại, tinh thần ngày một càng bay cao bay xa. Điều này còn đáng sợ hơn khi bản thân sơ ý bị ngấm thuốc mê nữa.
Nó cắn nhẹ lưỡi dùng cảm giác đau đớn để khiến bản thân tỉnh táo rồi nhìn qua Lâm Bạch. Đúng là không phụ kỳ vọng của nó, Lâm Bạch vậy mà còn tỉnh táo hoạt bát thậm chí dáng vẻ của nó dường như đã học xong toàn bộ quyển sách mà vị lão sư đang đọc vậy.
Bất đắc dĩ Trần Kiếm giơ lên một ngón cái kêu một tiếng "Hảo" rồi gục xuống bàn ngủ say sưa.
Vị lão sư già ở trên bục giảng thấy cảnh nhiều rồi cũng đã quen thuộc nên cũng không nói gì. Dù sao thì đây là lớp học vỡ lòng, hầu hết đều đến học cho biết nên hắn cũng không có yêu cầu gì quá khắc khe. Hắn chỉ chú ý tới thiếu niên đang ngồi kế bên người vừa mới ngủ gật kia. Tên này mắt sáng tựa sao, thần tình phiêu nhiên đạm mạc, mắt nhìn vào quyển sách trước mặt chuyên chú đọc, rất có dáng vẻ của một anh tài ưu tú.
Võ Việt Quốc vốn trọng võ khinh văn, nên hầu hết thiếu niên bây giờ đều say mê võ đạo, rất ít ai có đam mê với học thuật và sách vở.
Vị lão sư già vuốt nhẹ râu gật đầu đánh giá. Đứa trẻ này có tiềm năng làm quan đây.
Cuối cùng thì buổi học đầu tiên cũng kết thúc. Trần Kiếm rất vui vẻ thần thanh khí sảng, sau buổi học này nó... ngủ rất ngon!
Còn về Lâm Bạch thì bị vị phu tử kia kêu lại hỏi han cái gì đó, nhưng rất nhanh nó cũng lắc đầu cáo từ rồi trở về bên Trần Kiếm.
Trần Kiếm thắc mắc hỏi:
"Lão sư hỏi gì ngươi thế?"
Lâm Bạch liền đáp:
"Lão sư hỏi ta muốn thi Trạng Nguyên hay không? Nếu muốn thì sẽ đặc cách cho ta nhảy lớp vào lớp Ất để học tập."
Trần Kiếm liền giật mình.
"Thế ngươi trả lời sao?"
Lâm Bạch bình đạm đáp:
"Ta nói ta chỉ là một Thư Đồng mà thôi. Không có hứng thú làm quan."
"Ngươi điên rồi sao? Được làm quan là sẽ thoát khỏi kiếp nô lệ. Khế ước kia cũng sẽ được Võ Hoàng xóa bỏ."
Lâm Bạch lại lắc đầu:
"Ta từ trước tới giờ chưa từng là nô lệ. Tờ khế ước kia mà Sửu thúc giữ cũng chỉ là tờ giấy vụn mà thôi, không có tác dụng với ta."
"Thế còn vết xăm ở sau lưng ngươi?" - Trần Kiếm lại hỏi.
"Đó chỉ là hình xăm tạm thời do ta dùng một số nước thuốc tạo thành. Nếu muốn thì ta có thể xóa đi bất cứ lúc nào."
Trần Kiếm lúc này liền im lặng, nó cảm giác được vị Thư Đồng này của nó dường như thâm sâu hơn nó nghĩ nhiều. Nhưng bản tính nó vốn thiện lương, nó biết điều này thì càng mừng cho Lâm Bạch hơn. Nó biết thân phận nô lệ là cỡ nào nhục nhã.
Nó vỗ vỗ vai Lâm Bạch hỏi:
"Vậy việc này ta có nên giữ bí mật giúp ngươi không? Dù sao thì phụ thân cũng là một quan sai, nếu người biết thì có khi sẽ tạo phiền phức cho ngươi."
"Nói cũng được, không nói cũng chẳng sao. Sửu thúc là một người tốt, ta tin thúc ấy sẽ không làm khó ta."
"Ngươi nói phải." - Trần Kiếm cười ha hả.
Nhưng bỗng Lâm Bạch chợt đứng sựng người lại.
"Lâm Bạch có chuyện gì à?"
"Không biết nữa, tự nhiên ta thấy rùng mình. Dường như... có thứ gì đó nguy hiểm quanh đây."
Nghe Lâm Bạch nói vậy Trần Kiếm liền lập tức cảnh giác. Nó sờ khẽ vào thanh trùy thủ mà nó giấu trong ngực áo, chậm rãi đánh giá xung quanh.
Nhưng dù nó đã quan sát kỹ càng khắp nơi nhưng vẫn không phát hiện gì.
Lúc này Lâm Bạch mới nói:
"Chắc có lẽ ta đã nghĩ nhiều. Đi, chúng ta về nhà thôi."
Nhưng hai đứa trẻ lại không biết chuỗi ngày tháng yên bình của bọn nó sắp chấm dứt.