• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hôm sau khi Lâm Bạch đang ngủ say trong phòng thì có một con muỗi bay vo ve đậu ngay mặt của hắn.

"Lâm Bạch dừng tay! Là ta!!"

"Tôn huynh?"

Lâm Bạch cũng may vừa kịp dừng tay, mang theo tiếng xé gió kinh người, con muỗi cũng chỉ kịp vo ve mấy tiếng nếu không liền thảm rồi.

"Tôn huynh lại dùng Bát Cửu Huyền Công đó à? Huynh không sợ Thanh Hạc Đại Trưởng Lão phát hiện sao?"

Con muỗi lại vo ve mấy tiếng:


"Thuật này chỉ gây ra ba động pháp thuật khi thi pháp, còn bây giờ ta như một con muỗi bình thường. Tuy vậy ta không phải tùy tiện ăn một tát của ngươi liền bị đập chết, cùng lắm ta lại ném thêm vài quả núi san bằng cái Vân Hạc Môn này."

Lâm Bạch liền lau mồ hôi lạnh. Hắn biết con khỉ này không hề nói chơi.

"Được rồi Tôn huynh đừng giận. Tiểu đệ có cái này cho huynh."

Nói rồi hắn từ Tử Mai Giới Chỉ lấy ra một cái mặt nạ, đây là một cái Mặt Nạ Ẩn Tàng khác mà hắn vừa nhờ Hắc Bạch Vô Thường tới chỗ Thôi Phán Quan lấy về. Ai biểu hắn là con trai nuôi của Tần Quảng Vương làm chi, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường còn là huynh đệ tốt của hắn nữa nên lấy thêm một cái Mặt Nạ Ẩn Tàng không hề có bất cứ khó khăn nào, miễn là hắn bảo quản nó thật tốt đừng để bị hư hao.

Mặt Nạ Ẩn Tàng ngoài khả năng biến đổi diện mạo nó còn có khả năng ngụy tạo khí tức. Có cái mặt nạ này liền có thể hoàn toàn che dấu khí tức Yêu tộc trên người của Tôn Ngộ Không.

"Tôn huynh mau đeo cái mặt nạ này vào tránh để cho Thanh Hạc Đại Trưởng Lão phát hiện."

Còn hắn thì lại lấy ra một người giấy nhỏ cỡ lòng bàn tay. Hắn hít một hơi rồi thổi một luồng Âm Dương Khí vào người giấy, sau vài khắc nó biến thành một "Tạ Ngưu" khác đang yên tĩnh nằm ngủ. Dù không cao siêu như Bát Cửu Huyền Công nhưng thuật pháp Hóa Giấy Thành Người này cũng đã đủ dùng cho hoàn cảnh hiện tại.

Hắn sau đó lắc người biến thành bộ dáng vốn có và đeo lên Địa Ngục U Minh Quan. Một thanh niên anh tuấn sở hữu cặp mắt màu tím tà dị, lưng lại đeo lên một cái quan tài âm u, đứng kế bên là một con khỉ to bằng người trưởng thành nhìn khá hung dữ. Tổ hợp này nếu ra ngoài đường đảm bảo liền được treo lên cái thẻ người xấu bị dân chúng xa lánh.

Lâm Bạch cười mị mị nhìn Tôn Ngộ Không nói:

"Đông khu này ta đã đi dò xét hết một lần không có gì đặc biệt, kế tiếp liền đi Tây, Nam, Bắc ba khu, nếu còn không thấy dị thường gì thì chúng ta lại đến chỗ của Đại Trưởng Lão Thanh Hạc mà nói chuyện."

Tôn Ngộ Không liền đồng ý, dù sao cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa ba mươi năm qua hắn đã lẻn vào nơi đây rất nhiều lần nhưng lại tay trắng trở về.

Cứ thế trong bóng đêm một người một khỉ lặng lẽ tiềm hành khắp Vân Hạc Môn. Hai người thân thủ mau lẹ hoàn toàn tránh thoát được tai mắt của những đệ tử tuần tra ban đêm của Vân Hạc Môn.

"Tây Khu không có phát hiện gì."

"Bắc Khu cũng không có gì dị thường."

Hai người liền tiến vào Nam Khu của Vân Hạc Môn. Nơi đây có hai kiến trúc chính là Công Pháp Điện và Ký Túc Xá của nữ đệ tử.

Tôn Ngộ Không thì đi đến Công Pháp Điện điều tra còn Lâm Bạch thì đến khu Ký Túc Xá Nữ. Đối với quyết định chia nhau đi tìm này của Lâm Bạch, Tôn Ngộ Không cũng không nói gì trừ việc nhìn Lâm Bạch cười khinh bỉ. Lâm Bạch cũng nhún nhún vai lười giải thích, hắn chỉ muốn ngó xem Nhu Hân Hân mấy ngày nay ăn ở ra sao và thương thế của nàng đã đỡ hơn chưa thôi, chứ hắn không hề có ý nghĩa không đứng đắn gì. Dù Bạch Thiên Hạc có nói nàng đi bế quan nhưng thực chất là để nàng tạm thời cách xa hắn, vì khi ở chung với hắn nàng không hề chú tâm mà tu luyện

Lâm Bạch lặng yên tiến vào khu Ký Túc Xá Nữ mà không gây ra một tiếng động nào, bây giờ đã vào giờ Tý mọi người cũng đang ngủ say. Thân hình của hắn như quỷ mị lướt qua từng phòng của Ký Túc Xá ngoài việc tìm kiếm Nhu Hân Hân thì còn xem coi có dấu vết nào của tên Ma Tướng hay không.

Sau một lúc hắn cũng tìm thấy được phòng của Nhu Hân Hân. Có vẻ do thân phận của nàng đặc biệt nên nàng được bố trí một mình một phòng. Gian phòng cũng tương đối rộng rãi và ngăn nắp còn mang theo mùi u hương nhàn nhạt ở khuê phòng của thiếu nữ.

Chỉ có điều... Nhu Hân Hân lúc này mặc đồ có chút thiếu vải. Nàng chỉ mặc mỗi nội y và một cái áo khoác ngoài. Cặp chân trắng muốt mịn màng của nàng lộ ra dưới ánh trăng dịu nhẹ từ cửa sổ chiếu vào khiến lòng Lâm Bạch có chút miên mang bất định.

Hắn cũng không phải làm từ đất nung hay sắt thép, một tấm nhu tình của nàng đối với hắn trong suốt thời gian qua khiến con tim vốn lạnh lẽo và chai sạn của hắn như ấm áp trở lại. Hắn vốn nghĩ đối với nàng hắn còn chưa tới mức gọi là yêu, hắn coi nàng như là em gái hoặc một người thân trong gia đình, nhưng lúc nàng bị thương con tim của hắn như muốn nứt ra, lúc hắn được nàng chăm sóc lại thấy an tĩnh lạ thường, lúc nàng gặp nguy hiểm hắn không ngần ngại mà chiến đấu bảo vệ nàng. Hắn bây giờ khá hoang mang, như vậy... có được gọi là yêu chưa?

Từ khi hắn xuất sinh đã được Thiên Đình ban sẵn thần chức, trong suốt những ngày tháng tuổi thơ chính là những lần rèn luyện, chiến đấu, máu đổ và bị thương, miễn sao có thể làm cho bản thân ngày càng mạnh lên. Hắn vốn tưởng đôi mắt của hắn sớm nhìn thấu hồng trần, đôi mắt được ban phước lành của hắn đã nhìn thấy quá nhiều sinh ly và tử biệt kể cả hắc bạch của thế gian. Cho đến khi hắn gặp nàng, nàng có một trái tim lương thiện và thuần khiết, nàng ôn nhu và trong sáng hơn bất cứ ai mà hắn từng gặp. Hắn - một con quỷ bò lên từ mười tám tầng Địa Ngục xứng với nàng sao?

Hắn nhịn không được mà vuốt nhẹ mái tóc của nàng, động tác của hắn nhanh và nhẹ nhàng như một cơn gió thoáng qua không hề làm kinh động tới nàng.

"A Ngưu ca! Huynh nhất định phải lấy muội làm vợ đó. Nhu nhi rất yêu huynh."

Lâm Bạch... cười khẽ. Bà cô này mới có tí tuổi đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi ngay cả lúc ngủ cũng có thể nói mớ được.

Hắn cũng không ở lại lâu, hắn sau đó hóa thành một làn gió nhẹ bay ra khỏi căn phòng của nàng với tâm trạng phức tạp.

Tôn Ngộ Không sớm đã đợi sẵn ở ngoài, tay nó còn cầm một Linh Quả không biết vừa thó được từ chỗ nào mà gặm lấy gặm để. Thấy Lâm Bạch đã đi ra nó liền cười giễu.

"Chậc, ta còn nghĩ ngươi sẽ ở đó tới sáng cơ đó."

Lâm Bạch liền lắc đầu.

"Tiên phàm khác biệt, ta với nàng có duyên nhưng vô phận."

"Ở đây không có phát hiện ra dấu vết của tên Ma Tướng, còn chỗ ngươi thì sao?"


Tôn Ngộ Không cũng đã ăn xong Linh Quả lau lau miệng khỉ rồi nói.


"Công Pháp Điện cũng không có gì, xem ra tên Ma Tướng thật sự ẩn nấp ở chỗ lão mũi trâu Thanh Hạc rồi."


Lâm Bạch hít sâu một hơi loại bỏ tạp niệm trong đầu. Trước mắt phải giải quyết chính sự đã.


"Đi, chúng ta liền lên núi gặp Thanh Hạc Đại Trưởng Lão."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK