Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Đế Nguyên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế Nguyên Quân không dẫn hai người về Lâm gia trước, mà hắn giờ đang muốn nhìn trò vui của đám đại gia tộc của những thành ở lân cận và những tông môn muốn chiêu mộ Lâm Tuyết Nhi.

Trải qua một buổi tối ở trong nhà trọ, hành tung của hắn quá kín kẽ nên không một ai phát hiện ra cả.

Buổi tối hôm đó!

Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn hai người rồi lên tiếng. “Hai người tạm thời ở đây, ta có việc ra ngoài chút”.

“Có chuyện gì sao?”. Lạc Tuyết Dung hiếu kỳ hỏi. “Dẫn ta đi cùng được không?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời. “Khi khác đi, bây giờ ta đang có chút việc”.

“Vậy đi cẩn thận”. Lạc Tuyết Dung vẻ mặt trầm xuống nói.

Đi ra khỏi nhà trọ, Đế Nguyên Quân thẳng hướng đi đến Đấu Giá Hội.

Ở bên trong Đấu Giá Hội lúc này có một mớ hỗn độn đang cần được xử lý. Phùng Bảo đang tất bật chỉ dẫn cho đám để tử dốc sức để chuẩn bị.

“Đặt sai rồi, nhanh mang đồ đi qua đó”.

“Tên kia, tập trung vào”.

“Nhanh lên, nếu không sẽ không kịp”.

“Nhanh chân, nhanh tay lên”.

“Trong tối nay mà không xong thì các ngươi chuẩn bị tinh thần đi”.

Đám đệ tử nghe Phùng Bảo tất bật lớn tiếng quát thì đồng thanh trả lời. “Vâng”.

“Hừ, đúng là đám vô tích sự”. Phùng Bảo buồn bực hừ lạnh một tiếng rồi quay người.

Đúng lúc đó, Đế Nguyên Quân đã từ bên ngoài cửa lớn đi vào. Phùng Bảo nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì bao mệt mỏi, tức giận ở trên gương mặt đều tan biến hết. Mà thay vào đó là một nụ cười vui mừng nói.

“Đại sư, ngươi cuối cùng cũng đã về”.

“Có chuyện gì sao?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh một lúc rồi nói.

“cũng không có gì”. Phùng Bảo đưa tay mời Đế Nguyên Quân đi vào bên trong. “Ở đây nói không tiện lắm”.

“Tiền bối, xin mời”.

Cả hai người đi lên trên tầng rồi bắt đầu nói chuyện.

“Ngươi cứ nói thẳng”. Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Thật không dám dấu”. Phùng Bảo gật đầu trả lời. “Chuyện cũng không có gì lớn quá”.

“Chỉ là thời gian gần đây thì tên tuổi của Lâm tiểu thư giống như một cơn thủy triều lan qua các thành và tông môn lân cận”.

“Nên bây giờ có rất nhiều người đang nhắm đến Lâm tiểu thư”.

Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Chuyện này thì ta biết rồi”.

“Cái ta đang hỏi là ngươi đang chuẩn bị gì đó?”.

“À chuyện này sao?”. Phùng Bảo nở một nụ cười khổ trả lời. “Ngày mai có một buổi thiên kiêu tụ hội do Đấu Giá Hội đứng ra tổ chức nên hơi bận một chút”.

“Thiên kiêu tụ hội?”. Đế Nguyên Quân kinh nghi nói. “Có những người ngoài đến nữa sao?”.

“Đúng thế”. Phùng Bảo gật đầu nói. “Lần này có hơn năm mươi thiên kiêu từ các đại gia tộc và tông môn, ngoài ra còn có tán tu và nhiều người khác nữa”.

“Ít nhất cũng hai trăm người”.

“Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân quay người rồi nói.

Phùng Bảo thấy Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi thì sắc mặt có chút khó nói nên lên tiếng hỏi hắn. “Đại sư, ngươi quay về Lâm gia sao?”.

Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại. “Bấy giờ chưa phải lúc”.

Phùng Bảo bước lên một bước rồi đưa tay lên nói. “Lâm tiểu thư thời gian này đã rất cố gắng”.

“Ngươi không muốn nhìn một cái sao?”.

“Trước sau gì cũng gặp, sớm hay muộn gì cũng giống nhau thôi”. Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi thẳng hướng đi ra bên ngoài.

Qua ngày hôm sau!

Đế Nguyên Quân đang ở trong phòng thì bị thanh âm của Lạc Tuyết Dung và Hứa Tiểu Kiều làm kinh động liền tỉnh dậy.

“Hai người có chuyện gì sao?”. Đế Nguyên Quân đẩy cửa đi ra rồi hỏi.

Đáp lại, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt sáng lên nói. “Ngươi dẫn ta đi xem thiên kiêu tụ hội đi”.

“Ta muốn xem, thiên kiêu Hà Châu thành có thực lực như thế nào?”.

Lạc Tuyết Dung thấy Đế Nguyên Quân có chút suy nghĩ liền lên tiếng. “Ta muốn đến đó nhìn xem”.

Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc rồi trả lời. “Vừa hay, ta cũng muốn xem Lâm Tuyết Nhi bây giờ như thế nào?”.

Lạc Tuyết Dung nghe không rõ liền hỏi hắn. “Có chuyện gì sao?”.

“Không có gì”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu trả lời. “Đi thôi”.

Ở trung tâm Hà Châu thành!

Đối diện Hoàng phủ!

Một tòa lâu các sa hoa hiện lên ngay trước mặt ba người, Đế Nguyên Quân trước đây từng nghe thấy nhưng chưa lần nào đặt chân vào nơi này.

Tòa lâu các xa hoa này có tên là “Ngô Gia Các” trước đây là của Ngô gia nhưng sau khi bị Đế Nguyên Quân diệt môn rồi bị hắn bán lại cho Đấu Giá Hội và đổi tên thành “Phùng Bảo Các”.

Ba người đứng trước cửa Phùng Bảo Các, ba người đang loay hoay một lúc thì Phùng Bảo ở bên trong đã đi ra. Trên tay hắn là một tấm lệnh bài thông quan rồi đưa cho hắn rồi nói. “Đại sư”.

“Người ở bên trong đến đầy đủ rồi sao?”. Đế Nguyên Quân đưa tay nhận lấy tấm lệnh bài rồi nói.

“Vẫn chưa”. Phùng Bảo lắc đầu nói. “Lâm tiểu thư vẫn chưa đến”.

“Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi nói.

Sau đó hắn lấy ra một cái mặt nạ màu đen che kín cả gương mặt. Lạc Tuyết Dung đứng bên cạnh, ánh mắt kinh nghi lườm hắn rồi nói. “Ngươi đeo mặt nạ làm gì?”.

“Mặt nạ đen, trang phục cũng màu đen. Ngươi đây là cuồng màu đen sao?”.

“Tùy ý a”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ đáp. “Để xem trò vui”.

“Đi vào bên trong thì hai người có thế gọi ta là Vô Lương”.

“Được rồi, không biết ngươi đang định làm gì nhưng ta sẽ nghe theo ý ngươi”. Lạc Tuyết dung cười tươi đáp.

Ở ngoài xa!

Lâm Tuyết Nhi trên người khóa một bộ môn phục Lâm gia màu trắng tinh khiến, mái tóc búi cao và có một tấm lụa trắng che ngang mặt, chỉ để lộ hai mắt tinh xảo và cực kỳ đẹp đẽ. Nàng cùng một vài người khác đang sánh bước đi lại. Lâm Tuyết Nhi ánh mắt nhìn ra xa thì thấy một bóng dáng quen thuộc liền thốt ra. “Là hắn”.

“Lâm tiểu thư?”. Nam tử có tên Mộ Liên Đài vẻ mặt nghi ngờ rồi lên tiếng. “Ai vậy?”.

‘Hắn đi vào Nam Hoang Sơn Mạch tìm kiếm cơ duyên đột phá nên chắc chắn không về sớm như vậy’.

‘Là ta đa nghi quá sao?’.

Lâm Tuyết Nhi suy nghĩ một lúc, gương mặt nàng có chút trầm xuống rồi trả lời. “Không có gì?”.

“Là ta nhìn nhầm người mà thôi”.

“Vậy sao?”. Mộ Liên Đào nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu nói. “Nếu đó là đồng bạn của Lâm tiểu thư thì có thể giới thiệu với ta”.

“Người quen của Lâm tiểu thư cũng là người quen của ta”.

“Cảm ơn Mộ công tử”. Lâm Tuyết Nhi gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng đáp lại. “Ta còn có việc nên đi trước, công tử cứ tự nhiên”.

“Được, Lâm tiểu thư đi thong thả”. Mộ Liên Đào gật đầu nở một nụ cười nhẹ nói.

Đợi Lâm Tuyết Nhi rời đi, lúc này có một nam tử đứng ở bên cạnh lên tiếng. “Mộ Liên Đào, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi vì một nữ tử mà làm đến mức này”.

“Thiên Manh, ta làm chuyện gì cũng có chủ đích của nó”. Mộ Liên Anh nở một nụ cười kỳ dị nói. “Lâm Tuyết Nhi là người có thiên phú và là một đại mỹ nữ”.

“Người như vậy chẳng phải rất tốt sao?”.

“Song tu cùng Lâm Tuyết Nhi tốt biết bao”.

“...”. Thiên Manh nở một nụ cười lạnh rồi âm thầm gật đầu nói. “Đúng chính là Mộ Liên Anh mà ta biết”.

Ở bên trong Phùng Bảo Các!

Đế Nguyên Quân cùng hai người được Phùng Bảo an bài trong một căn phòng rộng ở khu vực trung tâm. Và phía đối diện là phòng Lâm Tuyết Nhi và hai vị công tử kia.

Ở phía bên dưới!

Một khu vực rộng lớn được bày biện cực kỳ tỉ mỉ với khu vực rộng ở đầu là một sân khấu rộng lớn khoảng chừng ba trăm mét vuông với ở giữa là một cái bục lớn. Còn phía bên dưới là những hàng ghế ngồi dài thẳng tắp.

Cao hơn một chút là dãy gồm mười phòng dành cho các đại công tử thế gia lớn và các tông môn lớn khác.

Đế Nguyên Quân cùng hai người đang thưởng thức trà thì đột nhiên, ở bên ngoài cửa truyền đến những thanh âm chửi bới ầm ỉ.

“Mẹ kiếp”.

“Gọi trưởng quản các ngươi đến đây”.

“Bổn công tử là thiếu gia Hưng gia ở Hồng Sơn thành, căn phòng này ban đầu là của ta, tại sao lại có người chen ngang”.

“Các ngươi mà không cho ta một câu trả lời thì đừng trách Hưng Hoàng ta độc ác”.

Toàn bộ khán đài yên ắng chờ đợi thì bị những tiếng chửi bới làm cho kinh động, ai ai cũng nhìn về phía căn phòng trung tâm đó rồi đặt ra những câu hỏi không thể giải đáp.

“Có chuyện gì vậy?”.

“Căn phòng đó không phải của Hưng Hoàng công tử sao?”.

“Người ở trong đó là ai mà không biết sống chết như vậy?”.

“...”.

Ở phía đối diện!

Lâm Tuyết Nhi ánh mắt nghi ngờ nhìn nam tử đeo mặt nạ với mái tóc dài trắng như tuyết liền nhíu chặt hai hàng lông mi. “Người này rốt cuộc là ai?”.

“Cảm giác sâu không lường được này thật giống hắn”.

“Nếu như là hắn quay về sao không đến tìm ta?”.

Mộ Liên Anh và Thiên Manh đứng ở bên cạnh nhìn thấy Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân với vẻ mặt suy nghĩ liền có chút trầm xuống, ánh mắt hai người có chút nặng nề nhìn Đế Nguyên Quân.

Ở bên trong căn phòng!

Đế Nguyên Quân nhận thấy ánh mắt của Lâm Tuyết Nhi liền nờ một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu. “Không tệ, cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng hai”.1

“Với lượng chân nguyên hùng hậu như này chắc chắn có thể nhập Thiên Đố”.

“Ngũ phẩm thiên phú cùng truyền thừa của Hóa Cảnh quả không tầm thường”.

“Tránh ra”. Hưng Hoàng tức giận đùng đùng đòi phá cửa đi vào. “Đây là phòng của ta”.

“Hưng công tử”. Hai tên đệ tử đứng canh ở bên ngoài đứng ra ngăn lại nói. “Căn phòng này là do Phùng Bảo đại nhân căn dặn”.

“Mong công tử đừng làm khó”.

Hưng Hoàng nghe thấy vậy thì càng ngày càng tức tối, gương mặt tức giận đùng đùng quát lớn một tiếng. “Làm khó?”.

“Đám đệ tử thấp kém các ngươi lấy gì ngăn ta”.


“Cút ngay”.


Lạc Tuyết Dung và Hứa Tiểu Kiều ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt kinh nghi nhìn ra ngoài rồi nói. “Ở bên ngoài có chuyện gì sao mà ồn ào vậy?”.


Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua rồi lên tiếng. “Giun dế thôi, không cần để ý”.


Rầm!


Hưng Hoàng đá mạnh một cái khiến cửa lớn sập xuống, vẻ mặt hắn tức tối xông vào. Gương mặt dữ tợn nhìn chằm chằm ba người rồi rống giận một tiếng. “Là ai nói ta là giun dế?”.


Đế Nguyên Quân hai tay đưa ra sau lưng rồi quay người nhìn lại, ánh âm trầm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hưng Hoàng khiến hắn cảm giác không rét mà run rồi nói. “Là ta nói”.


“Ngươi…. Có ý kiến gì sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK