Đến lúc đó thì đừng có quỳ xuống mà cầu xin bọn ta? Đã quá muộn rồi?!
Nhìn dáng vẻ ba người trước lúc tự bạo vẫn còn khoái chí khi muốn kéo hắn cùng vào chỗ chết. Nhưng trái lại với biểu cảm của ba người, dáng vẻ Đế Nguyên Quân liên tục nhảy lùi ra xa trông cực kỳ linh hoạt và nhẹ nhàng, cùng với gương mặt không một chút biểu cảm. Nhìn dáng vẻ này của hắn trông không giống như đang sợ hãi mà trốn chạy?
“Haha, không phải ngươi mạnh miệng lắm hay sao?”. Ba người gương mặt dữ tợn cùng ánh mắt giống như người sắp chết vừa truy đuổi vừa cười hắn thốt ra. “Cái dáng vẻ khi ngươi giết chết thuộc hạ của ta cao ngạo lắm mà? Vậy sao bây giờ lại cắm đầu chạy như chó mất nhà thế kia?”.
“Ngươi mở miệng là đòi giết đòi chết nhưng sao bây giờ lại trốn chạy? Ngươi đang thể hiện bộ mặt yếu kém sợ hãi khi đối mặt với cái chết hay sao?”.
“Trong mắt ngươi thì sơn tặc bọn ta thấp kém, tính mạng không có chút giá trị. Nhưng chung quy cũng là người, cũng có sinh mạng. Vậy mà ngươi không phân biệt phải trái tìm đến đây, ngươi mở miệng là muốn tiêu diệt bọn ta? Vậy nguyên do nằm ở đâu?”.
“Ngươi có biết những huynh đệ này của ta đều có gia đình, đều vì mưu sinh, trốn tránh hiện thực tàn khốc, tránh sự bất công của giới tu chân nên mới chọn con đường làm sơn tặc?”.
“Vậy mà ngươi? Một tên ác bá từ đâu đến lại muốn giết bọn ta? Nếu đã là như thế thì ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác?”.
Ba người ánh mắt căm phẫn và gương mặt căm phẫn nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân, quát. “Cũng chết đi?”.
“...”. Trốn tránh thêm một lúc, ánh mắt Đế Nguyên Quân lúc này đột nhiên trầm xuống. Hắn dương mắt nhìn đám người rồi khóe miệng khẽ nhếch lên, nói. “Ba người các ngươi nói không sai? Các ngươi không có lỗi, mà lỗi ở đây là do sự bất công của giới tu chân?”.
“Chỉ trách các ngươi không có thực lực để đối chọi lại số phận, đối chọi lại sự bất công này? Việc ta tiêu diệt các ngươi không vì lý do nào cả, ta chỉ vì bản thân ta?”.
“Lời các ngươi nói đều đúng nhưng chỉ sai ở một chỗ là ta sẽ không chết cùng các ngươi?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân hai chân giẫm mạnh xuống đất rồi xông lên. Chỉ thấy hai lòng bàn tay hắn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi ngưng tụ lại thành một màn chắn bảo vệ ở trước người.
Thấy Đế Nguyên Quân thình lình lao tới, cả ba người trong phút chốc bị bất ngờ. Họ không ngờ được là hắn từ một người đang trốn chạy lại đột nhiên trở mình xông thẳng về phía ba người.
Trong giây phút phân tâm, cả ba người bị Đế Nguyên Quân áp sát ngay trước người thì giật mình một cái. Ánh mắt họ dữ tợn trừng lớn nhìn Đế Nguyên Quân và quát. “Khốn kiếp, nếu như ngươi đã muốn chết đến thế thì tới đây?”.
Cả ba người đồng thanh hét lớn một tiếng rồi đồng thời thúc dục chân nguyên trong cơ thể tăng lên đến cực hạn và khiến chân nguyên ở trong cơ thể trở nên bạo loạn. Dần dần, cơ thể họ đột nhiên căng phồng lên giống như quả bóng bị bơm căng và sắp sửa nổ tung.
Ngay trước khi bộc phát, ánh mắt cả ba người có chút hối hận và buồn tủi nhìn hắn, cùng với đó là một nụ cười nặng nề.
Nhưng khi cả ba người sắp bạo nỗ thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân xuống nền đất rồi mạnh tay đẩy màn chắn chân nguyên lao thẳng về phía trước và đồng thời đẩy bay cả ba người rơi xuống khỏi vách núi.
Vừa rơi xuống, ánh mắt cả ba người nhìn lên cao thì trông thấy gương mặt lạnh tanh cùng biểu cảm hững hờ đến đáng sợ của Đế Nguyên Quân thì bất chợt chảy xuống hai hàng nước mắt tiếc nuối. Khóe miệng họ khẽ run lên rồi lớn tiếng quát. “Khốn kiếp, ta thật sự không muốn chết?”.
“Haha, thì ra đây là mục đích của ngươi trốn chạy? Ngươi là một tên sát nhân đáng bị khinh thường và đáng sợ? Ta sẽ ở dưới địa ngục đợi ngươi? Ta chắc chắn sẽ dày vò, sẽ đay nghiến ngươi cho đến cùng cực?”.
“Ta thề, cho dù có ở dưới địa ngục thì ta vẫn sẽ đợi ngươi? Đợi đến ngày ngươi xuống đó…”.
Oanh!
Lời nói chưa kịp dứt thì bất chợt, cơ thể ba người căng phình lên rồi bộc phát một tiếng nổ lớn khiến cả ngọn núi phải rung lên một cách kịch liệt. Đợi rung chấn tán đi, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn lên trời cao rồi thở dài một hơi. “Ta không xuống địa ngục thì ai xuống?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân phất tay quay người rồi đi về phía hang động của đám sơn tặc. Tại đây, Đế Nguyên Quân nhìn thấy nơi cất giấu của đám người lại trống trơn đến như vậy. Nhìn không thấy thứ nào có giá trị, Đế Nguyên Quân thẳng tay đánh ra một đạo hỏa diễm bao trùm lấy toàn bộ rồi quay người đi ra ngoài.
Ngay khi vừa đặt chân xuống bên dưới thì Đế Nguyên Quân đã trông thấy Thương lão đã đứng đợi hắn từ bao giờ. Khi vừa thấy hắn đi xuống thì Thương lão ngay lập tức đứng ra, lão chỉ thẳng tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng trách móc. “Tiểu tử, ngươi có biết ngươi vừa rồi hố ta như thế nào hay không?”.
“Đám người Trúc Sơn Trại không hề có bất cứ thứ đồ tốt nào cả? Biết thế thì ta lúc trước đã không giao bình rượu đó cho ngươi?”.
Mặc kệ những lời trách móc của Thương lão, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Trương Thiếu Kiệt, hỏi. “Sơn trại tiếp theo ở đâu?”.
“...”. Bị Đế Nguyên Quân ngó lơ, Thương lão lớn tiếng quát. “Tên tiểu tử ngươi dám ngó lơ ta? Ngươi có biết ta cực khổ như thế nào khi đối đầu với Trúc Sơn Trại hay không?”.
Không đợi Trương Thiếu Kiệt trả lời, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua Thương lão rồi hạ thấp giọng, đáp. “Hay là ngươi muốn tự mình đối đầu với sơn trại tiếp theo?”.
“Không?”. Thương lão trực tiếp lắc đầu. “Ta sẽ không bị ngươi dụ hoặc lần nữa đâu?”.
“...”. Thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Trương Thiếu Kiệt đứng ra lên tiếng. “Xin hai vị đừng có lời qua tiếng lại nữa? Ta sẽ dẫn hai người đến sơn tại tiếp theo, và nơi này chính là nơi đã bắt tiểu Xuyên?”.
“Đi thôi?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu, đáp. “Giải quyết đám sơn tặc này xong rồi rời khỏi đây?”.
Trương Thiếu Kiệt cúi đầu. “Ta nghĩ hai vị nên tranh thủ nghĩ ngơi một chút vì sơn trại đó cách đây gần hai mươi dặm. Hai năm trước, chúng đã rời khỏi vị trí cũ và tìm đến một nơi mới rồi xây dựng thế lực ở đó?”.
“Trong hai năm này, ta không biết thực lực hay số lượng của chúng đã tăng lên như thế nào? Nhưng mấy năm trước thôi, thực lực của chúng đã rất mạnh rồi và ta dám khẳng định thực lực của chúng tăng lên không ít”.
“Chính vì thế nên ta muốn hai người hãy nghĩ ngơi và chuẩn bị thật kỹ lưỡng”.
“Nếu như ngươi đã nói thế thì ta không có ý kiến gì?”. Đế Nguyên Quân suy ngẫm một lúc rồi gật đâu. “Việc nghĩ ngơi thì không cần, ta muốn đến đó sớm để quan sát tình hình rồi mới đưa ra sự chuẩn bị”.
Thương lão đứng ở bên cạnh nhìn Đế Nguyên Quân rồi gật gù đáp. “Ta nghĩ hắn nói không sai? Ta ngươi đều không biết thực lực của chúng nên nếu như có sai sót thì hậu quả sẽ rất nặng nề?”.
“Tranh thủ chút thời gian đi đến đó nên ta muốn ngẫm nghĩ một lúc, lâu rồi ta không được đi ra ngoài du ngoạn nên chuyến đi này có thể là cuối cùng rồi quay về nên ta muốn được tận hưởng thêm một chút”.
“Nếu ngươi đã nói thế thì ta cũng không gấp gáp làm gì?”. Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Thương lão rồi gật đầu.
Thương lão nghe thấy vậy thì vui vẻ nở một nụ cười nhẹ, nói. “Nhìn tên tiểu tử ngươi bình thường thì lạnh lùng nhưng không ngờ lại biết nghĩ cho người khác đến vậy?”.
“Đúng là ta không nhìn nhầm người mà?”.
Đi tản bộ gần một canh giờ, cả ba người đã đi được một quãng đường tương đối dài và sắp sửa đi tới ngọn núi mà đám sơn tặc đang tọa lạc. Đi thêm được một lúc, cả ba người bất chợt nghe thấy thanh âm đao kiếm va chạm kịch liệt cùng với những cổ khí tức đang bộc phát ở ngoài xa thì đứng lại.
Đứng quan sát ở bên ngoài, Trương Thiếu Kiệt nhìn đám sơn tặc ở ngoài xa thì bất ngờ thốt ra. “Đây là trang phục của đám sơn tặc đó?”.
“Ồ, thì ra là bọn chúng sao?”. Thương lão ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn đám sơn tặc rồi thốt ra. Sau đó, ánh mắt lão nhìn về phía đám người đang bị sơn tặc vây công thì khẽ nhíu mày. “Nhìn trang phục thì những người này là người ở trong thành? Không biết là đệ tử của gia tộc nào?”.
“...”. Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút ngờ vực nhìn lão, đáp. “Ngươi ở trong thành lâu như vậy mà không biết họ là đệ tử của gia tộc nào sao?”.
“Chuyện này thì ta sao mà biết được?”. Thương lão lắc đầu. “Ta không để tâm đến đám tiểu bối của các gia tộc khác nên không biết cũng là chuyện đương nhiên”.
Sau đó, ánh mắt lão như muốn hỏi dò nhìn hắn, nói. “Tiểu tử, dù sao họ cũng là người ở trong thành nên ta không thể đứng nhìn họ bị đám sơn tặc giết chết được? Hay là ta ra tay cứu bọn họ, ngươi thấy sao?”.
“Đó là chuyện của người trong thành các ngươi và không liên quan gì đến ta?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Bây giờ mà ta ra ngoài và đánh động đến đám sơn tặc thì hành động tiếp theo sẽ gặp không ít khó khăn?”.
“Ngươi nói cũng có phần đúng?”. Thương lão suy ngẫm một lúc rồi lên tiếng. “Nếu như ta cứu những người đó và thu thập được thêm một chút thông tin về thực lực của đám sơn tặc thì không phải sẽ tốt hơn sao?”.
“Ta thấy canh bạc này rất đáng để thử?”.
“...”. Suy ngẫm một lúc, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi đáp. “Chuyện này tùy ngươi? Nhưng ta sẽ không ra tay?”.
- --
Nhìn dáng vẻ ba người trước lúc tự bạo vẫn còn khoái chí khi muốn kéo hắn cùng vào chỗ chết. Nhưng trái lại với biểu cảm của ba người, dáng vẻ Đế Nguyên Quân liên tục nhảy lùi ra xa trông cực kỳ linh hoạt và nhẹ nhàng, cùng với gương mặt không một chút biểu cảm. Nhìn dáng vẻ này của hắn trông không giống như đang sợ hãi mà trốn chạy?
“Haha, không phải ngươi mạnh miệng lắm hay sao?”. Ba người gương mặt dữ tợn cùng ánh mắt giống như người sắp chết vừa truy đuổi vừa cười hắn thốt ra. “Cái dáng vẻ khi ngươi giết chết thuộc hạ của ta cao ngạo lắm mà? Vậy sao bây giờ lại cắm đầu chạy như chó mất nhà thế kia?”.
“Ngươi mở miệng là đòi giết đòi chết nhưng sao bây giờ lại trốn chạy? Ngươi đang thể hiện bộ mặt yếu kém sợ hãi khi đối mặt với cái chết hay sao?”.
“Trong mắt ngươi thì sơn tặc bọn ta thấp kém, tính mạng không có chút giá trị. Nhưng chung quy cũng là người, cũng có sinh mạng. Vậy mà ngươi không phân biệt phải trái tìm đến đây, ngươi mở miệng là muốn tiêu diệt bọn ta? Vậy nguyên do nằm ở đâu?”.
“Ngươi có biết những huynh đệ này của ta đều có gia đình, đều vì mưu sinh, trốn tránh hiện thực tàn khốc, tránh sự bất công của giới tu chân nên mới chọn con đường làm sơn tặc?”.
“Vậy mà ngươi? Một tên ác bá từ đâu đến lại muốn giết bọn ta? Nếu đã là như thế thì ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác?”.
Ba người ánh mắt căm phẫn và gương mặt căm phẫn nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân, quát. “Cũng chết đi?”.
“...”. Trốn tránh thêm một lúc, ánh mắt Đế Nguyên Quân lúc này đột nhiên trầm xuống. Hắn dương mắt nhìn đám người rồi khóe miệng khẽ nhếch lên, nói. “Ba người các ngươi nói không sai? Các ngươi không có lỗi, mà lỗi ở đây là do sự bất công của giới tu chân?”.
“Chỉ trách các ngươi không có thực lực để đối chọi lại số phận, đối chọi lại sự bất công này? Việc ta tiêu diệt các ngươi không vì lý do nào cả, ta chỉ vì bản thân ta?”.
“Lời các ngươi nói đều đúng nhưng chỉ sai ở một chỗ là ta sẽ không chết cùng các ngươi?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân hai chân giẫm mạnh xuống đất rồi xông lên. Chỉ thấy hai lòng bàn tay hắn ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi ngưng tụ lại thành một màn chắn bảo vệ ở trước người.
Thấy Đế Nguyên Quân thình lình lao tới, cả ba người trong phút chốc bị bất ngờ. Họ không ngờ được là hắn từ một người đang trốn chạy lại đột nhiên trở mình xông thẳng về phía ba người.
Trong giây phút phân tâm, cả ba người bị Đế Nguyên Quân áp sát ngay trước người thì giật mình một cái. Ánh mắt họ dữ tợn trừng lớn nhìn Đế Nguyên Quân và quát. “Khốn kiếp, nếu như ngươi đã muốn chết đến thế thì tới đây?”.
Cả ba người đồng thanh hét lớn một tiếng rồi đồng thời thúc dục chân nguyên trong cơ thể tăng lên đến cực hạn và khiến chân nguyên ở trong cơ thể trở nên bạo loạn. Dần dần, cơ thể họ đột nhiên căng phồng lên giống như quả bóng bị bơm căng và sắp sửa nổ tung.
Ngay trước khi bộc phát, ánh mắt cả ba người có chút hối hận và buồn tủi nhìn hắn, cùng với đó là một nụ cười nặng nề.
Nhưng khi cả ba người sắp bạo nỗ thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân xuống nền đất rồi mạnh tay đẩy màn chắn chân nguyên lao thẳng về phía trước và đồng thời đẩy bay cả ba người rơi xuống khỏi vách núi.
Vừa rơi xuống, ánh mắt cả ba người nhìn lên cao thì trông thấy gương mặt lạnh tanh cùng biểu cảm hững hờ đến đáng sợ của Đế Nguyên Quân thì bất chợt chảy xuống hai hàng nước mắt tiếc nuối. Khóe miệng họ khẽ run lên rồi lớn tiếng quát. “Khốn kiếp, ta thật sự không muốn chết?”.
“Haha, thì ra đây là mục đích của ngươi trốn chạy? Ngươi là một tên sát nhân đáng bị khinh thường và đáng sợ? Ta sẽ ở dưới địa ngục đợi ngươi? Ta chắc chắn sẽ dày vò, sẽ đay nghiến ngươi cho đến cùng cực?”.
“Ta thề, cho dù có ở dưới địa ngục thì ta vẫn sẽ đợi ngươi? Đợi đến ngày ngươi xuống đó…”.
Oanh!
Lời nói chưa kịp dứt thì bất chợt, cơ thể ba người căng phình lên rồi bộc phát một tiếng nổ lớn khiến cả ngọn núi phải rung lên một cách kịch liệt. Đợi rung chấn tán đi, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn lên trời cao rồi thở dài một hơi. “Ta không xuống địa ngục thì ai xuống?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân phất tay quay người rồi đi về phía hang động của đám sơn tặc. Tại đây, Đế Nguyên Quân nhìn thấy nơi cất giấu của đám người lại trống trơn đến như vậy. Nhìn không thấy thứ nào có giá trị, Đế Nguyên Quân thẳng tay đánh ra một đạo hỏa diễm bao trùm lấy toàn bộ rồi quay người đi ra ngoài.
Ngay khi vừa đặt chân xuống bên dưới thì Đế Nguyên Quân đã trông thấy Thương lão đã đứng đợi hắn từ bao giờ. Khi vừa thấy hắn đi xuống thì Thương lão ngay lập tức đứng ra, lão chỉ thẳng tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng trách móc. “Tiểu tử, ngươi có biết ngươi vừa rồi hố ta như thế nào hay không?”.
“Đám người Trúc Sơn Trại không hề có bất cứ thứ đồ tốt nào cả? Biết thế thì ta lúc trước đã không giao bình rượu đó cho ngươi?”.
Mặc kệ những lời trách móc của Thương lão, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Trương Thiếu Kiệt, hỏi. “Sơn trại tiếp theo ở đâu?”.
“...”. Bị Đế Nguyên Quân ngó lơ, Thương lão lớn tiếng quát. “Tên tiểu tử ngươi dám ngó lơ ta? Ngươi có biết ta cực khổ như thế nào khi đối đầu với Trúc Sơn Trại hay không?”.
Không đợi Trương Thiếu Kiệt trả lời, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua Thương lão rồi hạ thấp giọng, đáp. “Hay là ngươi muốn tự mình đối đầu với sơn trại tiếp theo?”.
“Không?”. Thương lão trực tiếp lắc đầu. “Ta sẽ không bị ngươi dụ hoặc lần nữa đâu?”.
“...”. Thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Trương Thiếu Kiệt đứng ra lên tiếng. “Xin hai vị đừng có lời qua tiếng lại nữa? Ta sẽ dẫn hai người đến sơn tại tiếp theo, và nơi này chính là nơi đã bắt tiểu Xuyên?”.
“Đi thôi?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu, đáp. “Giải quyết đám sơn tặc này xong rồi rời khỏi đây?”.
Trương Thiếu Kiệt cúi đầu. “Ta nghĩ hai vị nên tranh thủ nghĩ ngơi một chút vì sơn trại đó cách đây gần hai mươi dặm. Hai năm trước, chúng đã rời khỏi vị trí cũ và tìm đến một nơi mới rồi xây dựng thế lực ở đó?”.
“Trong hai năm này, ta không biết thực lực hay số lượng của chúng đã tăng lên như thế nào? Nhưng mấy năm trước thôi, thực lực của chúng đã rất mạnh rồi và ta dám khẳng định thực lực của chúng tăng lên không ít”.
“Chính vì thế nên ta muốn hai người hãy nghĩ ngơi và chuẩn bị thật kỹ lưỡng”.
“Nếu như ngươi đã nói thế thì ta không có ý kiến gì?”. Đế Nguyên Quân suy ngẫm một lúc rồi gật đâu. “Việc nghĩ ngơi thì không cần, ta muốn đến đó sớm để quan sát tình hình rồi mới đưa ra sự chuẩn bị”.
Thương lão đứng ở bên cạnh nhìn Đế Nguyên Quân rồi gật gù đáp. “Ta nghĩ hắn nói không sai? Ta ngươi đều không biết thực lực của chúng nên nếu như có sai sót thì hậu quả sẽ rất nặng nề?”.
“Tranh thủ chút thời gian đi đến đó nên ta muốn ngẫm nghĩ một lúc, lâu rồi ta không được đi ra ngoài du ngoạn nên chuyến đi này có thể là cuối cùng rồi quay về nên ta muốn được tận hưởng thêm một chút”.
“Nếu ngươi đã nói thế thì ta cũng không gấp gáp làm gì?”. Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Thương lão rồi gật đầu.
Thương lão nghe thấy vậy thì vui vẻ nở một nụ cười nhẹ, nói. “Nhìn tên tiểu tử ngươi bình thường thì lạnh lùng nhưng không ngờ lại biết nghĩ cho người khác đến vậy?”.
“Đúng là ta không nhìn nhầm người mà?”.
Đi tản bộ gần một canh giờ, cả ba người đã đi được một quãng đường tương đối dài và sắp sửa đi tới ngọn núi mà đám sơn tặc đang tọa lạc. Đi thêm được một lúc, cả ba người bất chợt nghe thấy thanh âm đao kiếm va chạm kịch liệt cùng với những cổ khí tức đang bộc phát ở ngoài xa thì đứng lại.
Đứng quan sát ở bên ngoài, Trương Thiếu Kiệt nhìn đám sơn tặc ở ngoài xa thì bất ngờ thốt ra. “Đây là trang phục của đám sơn tặc đó?”.
“Ồ, thì ra là bọn chúng sao?”. Thương lão ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn đám sơn tặc rồi thốt ra. Sau đó, ánh mắt lão nhìn về phía đám người đang bị sơn tặc vây công thì khẽ nhíu mày. “Nhìn trang phục thì những người này là người ở trong thành? Không biết là đệ tử của gia tộc nào?”.
“...”. Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút ngờ vực nhìn lão, đáp. “Ngươi ở trong thành lâu như vậy mà không biết họ là đệ tử của gia tộc nào sao?”.
“Chuyện này thì ta sao mà biết được?”. Thương lão lắc đầu. “Ta không để tâm đến đám tiểu bối của các gia tộc khác nên không biết cũng là chuyện đương nhiên”.
Sau đó, ánh mắt lão như muốn hỏi dò nhìn hắn, nói. “Tiểu tử, dù sao họ cũng là người ở trong thành nên ta không thể đứng nhìn họ bị đám sơn tặc giết chết được? Hay là ta ra tay cứu bọn họ, ngươi thấy sao?”.
“Đó là chuyện của người trong thành các ngươi và không liên quan gì đến ta?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Bây giờ mà ta ra ngoài và đánh động đến đám sơn tặc thì hành động tiếp theo sẽ gặp không ít khó khăn?”.
“Ngươi nói cũng có phần đúng?”. Thương lão suy ngẫm một lúc rồi lên tiếng. “Nếu như ta cứu những người đó và thu thập được thêm một chút thông tin về thực lực của đám sơn tặc thì không phải sẽ tốt hơn sao?”.
“Ta thấy canh bạc này rất đáng để thử?”.
“...”. Suy ngẫm một lúc, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi đáp. “Chuyện này tùy ngươi? Nhưng ta sẽ không ra tay?”.
- --