“Trận chiến này không cần tiếp tục nữa”.
“Ta chịu thua”.
“Dễ như vậy sao?”. Lâm Tuyết Nhi cười nhẹ đáp.
“Có gì mà không dễ, với thực lực của nàng thì ít nhất cũng lọt vào thêm một đến hai vòng nữa”. Hà Vân Đoạn tự tin nói. “Với lại, truyền thừa này xem như ta tặng cho nàng đi”.
“Ngươi nghĩ bản thân có thể đánh thắng ta sao?”. Lâm Tuyết Nhi châm chọc nói.
“Thắng thua bây giờ không quan trọng nữa”. Hà Vân Đoạn đáp. “Sớm muốn gì ta cũng nàng sẽ về chung nhà”.
“Vì thế, ta đứng ở bên ngoài đợi hắn”.
“Cùng ta một trận chiến”.
Nói xong, Hà Vân Đoạn dần đi ra ngoài lôi đài rồi nhảy xuống đất nhận thua. Lâm Tuyết Nhi thấy vậy chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. “Đánh không lại ta mà muốn cùng hắn một trận chiến”.
“Thật buồn cười mà”.
Trận chiến kết thúc, Lâm Tuyết Nhi quay về. Nàng liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở nụ cười thích thú nói. “Thế nào, thấy mị lực của ta như thế nào?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi nở nụ cười nhẹ nói. “Xinh đẹp thì cũng chỉ là da thịt thôi”.
“Khi chết đi thì cũng trở thành bộ xương khô, như vậy có gì đâu mà tự hào”.
“Sao ngươi nói chuyện cứng nhắc quá vậy, giống như một người từng trải”. Lâm Tuyết Nhi lè lưỡi nói. “Ông cụ non”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu.
Một canh giờ qua đi!
Những trận chiến sau đó đã kết thúc, và lúc này chỉ còn lại hai mươi lăm người. Ai ai cũng nhìn nhau với ánh mắt đăm chiêu. Bởi vì những người còn lại thì ai ai cũng có thực lực rất mạnh.
Trận chiến tiếp tục, Đế Nguyên Quân một lần nữa được chọn ở lần đầu tiên. Và may mắn thay, đối thủ mà hắn gặp phải cũng chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng một mà thôi.
Trận chiến vừa mới bắt đầu, tên kia một mực lao lên. Hùng hổ muốn đánh bại Đế Nguyên Quân một cách nhanh chóng nhưng lại bị hắn một quyền đánh văng ra khỏi lôi đài.
Đám người ở trên cao quan sát, ai ai cũng nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt lo lắng. “Vẫn là một quyền”.
“Tên này là ai mà có thực lực mạnh như vậy”.
“Đánh Ngưng Hải cảnh tầng một rớt khỏi lôi đài dễ dàng mà không thể phát hiện được cảnh giới của hắn?”.
“Ít nhất cũng phải Ngưng Hải cảnh tầng bốn”.
“...”.
Thấy đám người bàn tán rôm rả, Lâm Tuyết Nhi đứng bên cạnh lắc đầu rồi nở nụ cười châm chọc. ‘Hắn mà Ngưng Hải cảnh tầng bốn thì động phủ này ai dám tranh’.
‘Người ta chỉ mới Thức Nhân cảnh mà thôi’.
Trận chiến kết thúc, Đế Nguyên Quân truyền tống quay trở về, những người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.
“Có chuyện gì sao?”. Đế Nguyên Quân cảm thấy bầu không khí nặng nề nên quay qua hỏi.
Lâm Tuyết Nhi đứng bên cạnh đáp. “Chỉ là có ai đó vừa trở thành trung tâm bàn tán thôi”.
“Ta sao?”. Đế Nguyên Quân giật mình.
“Không phải sao?”. Lâm Tuyết Nhi cười khẩy nói. “Trận nào cũng một quyền là kết thúc thế thì không bàn tán sao được”.
Lâm Tuyết Nhi lời nói vừa dứt, ấn ký trên ngực nàng đột nhiên sáng lên. Nàng quay qua nhìn Đế Nguyên Quân một cái rồi nói. “Ta cũng không thua ngươi đâu”.
Nói xong, nàng đã được truyền tống lên trên lôi đài. Đứng đối diện nàng, một nam tử tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt hiên ngang nhìn nàng.
“Ngưng Hải cảnh tầng năm”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn nam tử rồi nói. “Trận này sẽ không dễ dàng”.
“Ta không muốn làm cô nương bị thương”. Nam tử ánh mắt lạnh lùng lên tiếng. “Chủ động xuống dưới đầu hàng đi”.
“Ngưng Hải cảnh tầng năm thì sao?”. Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt ngưng trọng nói. “Chưa đánh thì sao biết được ai thắng ai thua”.
“Vậy thì đắc tội rồi”. Nam tử gật đầu nói.
Dứt lời, cả hai người đồng thời lao lên rồi cùng nhau vung kiếm. Kiếm chiêu va chạm, cả hai người không một ai chịu thua thiệt.
“Có chút thực lực”. Nam tử vừa dốc sức vừa lên tiếng.
Oanh!
Kiếm chiêu bị phá, Lâm Tuyết Nhi bị đẩy lùi ra sau mấy bước rồi dừng lại.
Không để Lâm Tuyết Nhi kịp phản ứng lại, nam tử giẫm mạnh chân rồi lao lên. Kiếm chiêu mạnh sẽ đánh ra.
Hít vào một hơi, Lâm Tuyết Nhi cúi người xuống. Lưỡi kiếm sắc bén sợt qua chét đứt một nhúm tóc của nàng. Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi quét chân một vòng rồi vung kiếm.
Oanh!
Nam tử nhảy lên cao rồi chém xuống, kiếm chiêu va chạm. Lần này, cả hai người đồng thời dốc hết sức để đánh ra.
Lâm Tuyết Nhi cắn răng, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng bốn được đẩy lên đến đỉnh điểm rồi hét lớn một tiếng. “Phá”.
Kiếm chiêu bị phá, nam tử nhanh tay đánh ra chân nguyên để phòng ngự. Mặc dù bị Lâm Tuyết đánh lùi nhưng hắn không lấy làm tức giận mà thay vào đó là bình tỉnh vô cùng.
Ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi lao lên. “Người đầy sơ hở”.
Bị một người khác nhắc nhở khiến Lâm Tuyết Nhi có chút không vui. “Hừ, ngươi không xứng để nhắc nhở ta”.
“...”.
Kiếm đối kiếm!
Lâm Tuyết Nhi cắn răng, nàng dốc hết toàn bộ sức lực để chống cự nhưng tên kia chưa từng có ý định nương tay, mỗi một kiếm đánh ra đều mạnh mẽ vô cùng.
Liên tiếp tung ra mười kiếm, Lâm Tuyết Nhi bị đẩy lùi hơn hai mươi bước chân mới ổn định lại cơ thể.
Bị đối phương dồn nén, Lâm Tuyết Nhi hét lớn một tiếng rồi lao lên. Nàng trực tiếp đánh ra đại chiêu của mình.
Đáp lại, nam tử không một giây lơ là, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng năm được đẩy lên đến đỉnh điểm rồi dốc hết toàn bộ lực lượng vào một kiếm.
Oanh!
Kiếm chiêu va chạm, Lâm Tuyết Nhi kiếm chiêu bị phá tan và bị đánh lùi gần mười trượng, trên khóe miệng nàng lúc này chảy xuống một dòng máu tươi.
Đưa tay lên lau đi vết máu, Lâm Tuyết Nhi sắc mặt âm trầm, ánh mắt ngưng tụ nhìn nam tử. ‘Nếu cứ như này thì ta chắc chắn sẽ thua’.
‘Phải tìm cách nào đó mới được’.
Biết bản thân thua kém về chân nguyên và lực lượng, Lâm Tuyết Nhi muốn tìm xem nam tử có điểm yếu nào hay không nhưng không phát hiện.
“Ngươi không biết lơ là trong trận đấu là không thể chấp nhận được sao”. Nam tử lao lên, một tay vung kiếm chém xuống nói. “Ngay cả điều cơ bản vậy mà ngươi cũng không biết sao?”.
Phốc!
Lâm Tuyết Nhi phun ra một ngụm máu tươi rồi bị đánh bay ra ngoài. Sắc mặt nàng lúc này trông cực kỳ khó coi.
Chống mũi kiếm xuống rồi run rẩy đứng dậy, ánh mắt nàng không cam chịu nhìn nam tử.
Bất chợt, Lâm Tuyết Nhi nhớ đến thời gian trước, nàng bị những người xung quanh khinh thường khiến nàng cảm cảm thấy tức giận. “Đừng xem thường ta”.
Đột nhiên, con ngươi của nam tử đột nhiên co lại. Ánh mắt khó có thể tin nhìn Lâm Tuyết Nhi. “Cái gì?”.
“Đây là?”.
“Ahhhhhhh… ”. Lâm Tuyết Nhi hét lớn một tiếng.
Thình lình, khí tức trên người nàng thình lình bạo tăng. Chẳng mấy chốc, nàng từ Ngưng Hải cảnh tầng bốn dần dần đột phá lên trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong.
Nhưng nó vẫn chưa dừng lại ở đó, ngay sau tiếng hét của nàng. Một đợt phong bạo từ trên người nàng thổi ra xung quanh rồi thình lình bạo tán.
“Ngưng Hải cảnh tầng năm”. Nam tử ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng nói. “Không thể để nàng ta tiếp tục đột phá nữa”.
Nam tử cắn răng rồi lao lên, khí tức trên người một lần nữa bạo tăng rồi toàn lực đánh ra một kiếm.
Kiếm chiêu lao tới, Lâm Tuyết Nhi ánh mắt tức giận nhìn qua. Chỉ thấy nàng chém mạnh trường kiếm chém ra một đường.
Oanh!
Kiếm chiêu của nam tử ngay lập tức bị phá tan.
Nam tử kinh ngạc thốt. “Cái gì?”.
“Hắn đã từng nói, thế gian không có gì là không thể phá được”. Lâm Tuyết Nhi từ từ tiến lại gần nói, sắc mặt âm trầm tức giận. “Kiếm có ba đoạn, nhất đoạn vì lực, nhị đoạn vì trung, tam đoạn vì phế”.
“Kiếm chiêu cũng có ba phần, một phần vì đỉnh, nhị phần vì nhu, tam phần vì phế”.
(Ý là đầu kiếm là mạnh nhất, rồi đến thân kiếm là điểm trung hay điểm bồi lực, còn tam đoạn là gốc của lưỡi kiếm, không có sát thương. Kiếm chiêu cũng vậy nha mọi người).
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”. Nam tử lần đầu tiên cảm thấy hốt hoảng, hắn không tin được một kiếm toàn lực bị chặn lại dễ dàng như vậy.
“Ngươi mạnh hơn ta là vì ngươi có cảnh giới cao hơn”. Lâm Tuyết Nhi tiếp tục nói. “Kiếm nhanh, mạnh là do ngươi tinh thuần”.
“Ban đầu ta đã để sự lo lắng làm phân tâm, nhưng bây giờ ta đã không còn suy nghĩ nữa”.
“Dù sao, kiếm của ngươi so với hắn còn kém xa. Không bằng một phần nhỏ”.
“Ta không hiểu ngươi muốn nói cái gì?”. Nam tử bị khí thế của Lâm Tuyết Nhi làm kinh ngạc. “Hắn trong miệng ngươi nói là ai?”.
“Một kiếm phân thắng bại đi”. Lâm Tuyết Nhi thúc dục cảnh giới đỉnh điểm rồi lao lên.
Đáp lại, nam tử cũng không hề kém cạnh. “Ngươi chỉ vừa mới đột phá tầng năm thôi, còn ta đã ở tầng năm được một thời gian rồi”.
“Muốn một kiếm phân thắng bại với ta, tự chuốc lấy thất bại”.
Khí tức của hai người bộc phát mạnh mẽ đến mức khiến toàn bộ khu vực xung quanh phải rung động. Ở trên lôi đài, bất chời hình thành hai cơn phong bạo mờ ảo đối chọi với nhau.
Cả hai người lao lên rồi đồng thời tung kiếm.
Oanh oanh!
Kiếu chiêu mạnh mẽ rít gào rồi va chạm mạnh khiến bề mặt lôi đài xuất hiện những vết nứt trải dài ra xung quanh. Kiếm chiêu động, một đợt kiếm khí từ điểm va chạm của hai người lan tỏa khắp nơi.
“Bại cho ta”. Nam tử trên trán nổi lên từng sợi gân xanh quát lớn. Hắn tiếp tục thúc đẩy lượng chân nguyên còn lại vào trong kiếm chiêu.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi cắn chặt răng. Mặc dù chân nguyên của nàng không mạnh bằng nhưng nàng chưa một lần từ bỏ.
Rầm!
Kiếm chiêu đạt tới cực hạt, tại trung tâm hai người chợt một tiếng nổ lớn vang lên cùng với đó là một cột bụi đất bốc lên nghi ngút.
Đám người đứng ở trên cao, ai ai cũng lộ ra vẻ mong chờ. “Là ai thắng?”.
Dần dần, lớp bụi dần dần tán đi rồi để lộ bóng dáng, khí tức yếu đến thê thảm, trên người có rất nhiều thương tích và máu tươi chảy xuống không ngừng, hai tay nắm chặt chuôi kiếm chống đỡ cơ thể, trông cực kỳ chật vật.
Còn ở bên cạnh, Lâm Tuyết Nhi nằm bất động ở trên nền đất. Ở trên ngực nàng xuất hiện một vết thương dài sâu tới tận xương trông cực kỳ đáng sợ, khí tức sinh mệnh của nàng lúc này cũng yếu đến mức thảm thương.
Nhìn cảnh tượng này, trong mắt Đế Nguyên Quân dần nổi lên sát ý.
- --
Chương đăng hơi muộn, mọi người thông cảm cho ta a..