Cảm nhận thấy khu vực xung quanh bị rung chuyển và từng tiếng vách tường nứt vỡ khiến những người ở bên ngoài cảm thấy lo lắng vô cùng.
Huyền lão ánh mắt lo lắng nhìn hình bóng Đế Nguyên Quân mờ ảo ở trong phòng thốt ra. “Hơn ba canh giờ rồi, không biết tình hình ở bên trong như thế nào rồi?”.
“Ta thật sự muốn vào bên trong…”.
“Huyền lão?”. La Thiên sắc mặt nặng nề đứng ở bên cạnh, lên tiếng. “Ngươi đừng làm quá lên như vậy? Ta bây giờ chỉ còn cách tin tưởng công tử mà thôi”.
“Nếu như hắn không cứu được thì đó cũng là số mệnh của La Thanh”.
Huyền lão ngẩng đầu nhìn lên cao thì trong lòng thở dài một hơi, nói. “Đã quá nửa đêm rồi, nếu như đúng như lời của công tử nói thì đây chắc là thời điểm chân hỏa tiến hóa. Ta vạn nhất chỉ mong mọi chuyện sẽ được suôn sẻ”.
“...”.
Thời gian càng trôi qua thì sắc mặt của những người đứng ở bên ngoài càng ngày càng trở nên nặng nề. Kể từ khi tiếng chấn động đó vang lên và một cỗ khí tức hỏa diễm kinh khủng bộc phát và một vầng sáng lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt ở trong phòng thì trong lòng họ lúc này gần như đã nguội lạnh.
Chờ đợi thêm gần một canh giờ, cả đám người lúc này cũng chẳng thể chờ đợi được nữa và họ tin là La Thanh đã hy vọng nhưng khi bầu không khí nặng nề và đầy tang thương ở bên ngoài càng ngày càng nặng thì đột nhiên. Cánh cửa phòng được mở ra và từ trong đi ra là Đế Nguyên Quân với sắc mặt trắng bệch, khóe miệng thì ẩn ẩn có một ít huyết dịch chảy ra.
Nhìn Đế Nguyên Quân đi ra, cả đám người không một ai dám ngẩng đầu nhìn lên mà chỉ biết cúi đầu với gương mặt nặng nề, buồn bã. Đế nguyên Quân thấy vậy thì khóe miệng khẽ run lên một cái rồi nói. “Trông sắc mặt các vị không được tốt cho lắm?”.
Lúc này, La Thiên mới lấy hết dũng khí nhìn lên, hai mắt hắn thì đỏ hoe đầy bi thương nhìn Đế Nguyên Quân, nói. “Đa tạ công tử đã dốc sức, ta biết việc cứu La Thanh từ trong cửa tử đã là chuyện rất khó nên ta không trách công tử?”.
“La gia chủ?”. Đột nhiên, thanh âm Đế Nguyên Quan dần trở nên nặng nề, nói. ”Ngươi đang trù con trai ngươi chết sao?”.
“Ta không có ý đó…”. La Thiên nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, nói. Nhưng sau đó, ánh mắt hắn trừng lớn nhìn Đế Nguyên Quân như muốn rơi ra ngoài. Vẻ mặt vừa vui mừng và vừa khó tin thốt ra. “Công tử… Lời của ngươi nói là…”.
“Thanh nhi… hắn…”.
“...”. Nhìn dáng vẻ của La Thiên hiện tại thì lắc đầu một cái, Đế Nguyên Quân bước từng bước đi về phía trước và dừng lại ở bên cạnh La Thiên, nói. “Ta một khi đã ra tay thì La Thanh chắc chắn sẽ sống. Không những thế, hắn sẽ sống rất thoải mái”.
“La Thanh sẽ tỉnh lại sớm thôi nhưng trước lúc hắn tỉnh dậy thì tuyệt đối không được sử dụng đan dược mà phải đợi hắn tỉnh dậy rồi mới sử dụng”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân thẳng hướng đi vào trong La phủ rồi tìm một căn phòng trống nào đó rồi đẩy cửa đi vào. Ngồi lên giường, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi như xua tan đi những mệt mỏi rồi lấy ra một bình đan dược rồi nuốt xuống.
Sáng ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân bế quan tỉnh dưỡng gần một ngày thì những hao tổn trên người đã được hồi phục và chân nguyên cũng đã tăng lên không ít. Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngay khi cánh cổng mở ra, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một đám đông đệ tử La gia và La Thiên đang đứng đợi hắn ở bên ngoài. Ngay khi thấy hắn, La Thiên không giấu được cảm xúc liền nở một nụ cười vui mừng rồi đi về phía Đế Nguyên Quân, nói với giọng điệu cảm kích. “Đa tạ công tử”.
Ngay sau đó, một đám đông đệ tử La gia đồng thanh hô vang. “Đa tạ công tử”.
“La gia chủ?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân đưa tay lên ra hiệu, nói. “Ta cũng đã nhận được lợi ích rồi nên không cần đã lễ như vậy?”.
Tiếp đến, ánh mắt Đế Nguyên Quân sắc bén nhìn La Thiên, nói. “Chuyện cảnh giới của La Thanh biến mất thì ngươi không cần lo lắng? Lúc hỏa chủng ngưng tụ thành linh hỏa nhưng thiếu một chút nên ta đã dùng đan điền La Thanh làm thức ăn”.
“Đợi linh hỏa ổn định và tỉnh dưỡng một thời gian thì cảnh giới sẽ sớm trở lại. Bên cạnh đó, ngươi cũng nên chuẩn bị công pháp hệ hỏa để La Thanh sớm sử dụng linh hỏa một cách thành thục”.
“...”. La Thiên nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy vui mừng vô cùng. Toàn thân hắn không kiềm chế được mà run lên thành từng cơn vui sướng, đáp. “Lời công tử dặn ta đã nhớ kỹ”.
“Công tử không chỉ có ơn cứu La Thanh từ cửa tử mà còn có công ban tặng một cơ duyên to lớn như vậy? La Thiên ta cảm thấy hổ thẹn khi không thể đáp lễ công tử một cách tương xứng”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi, nói. “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi?”.
“Nếu La gia chủ không có chuyện gì nữa thì ta xin phép”.
La Thiên nhìn Đế Nguyên Quân từng bước đi ra khỏi phủ thì đưa tay lên định gọi hắn trở lại và muốn nói chuyện gì đó nhưng chỉ thấy hắn thở ra một hơi rồi nở một nụ cười nhẹ.
Quay trở lại Thanh Dược Lâu, Đế Nguyên Quân nhìn thấy Thanh Lương các chủ đã ngồi đợi hắn ở trong phòng với một gương mặt vui mừng, nói. “Ta thật sự không ngờ, khả năng của ngươi lại đạt đến trình độ như thế này? Ta không tin được là những vị dược sư, luyện đan sư có tiếng ở trong thành không thể chữa được mà ngươi lại làm được”.
“Ta thật sự rất tò mò, một người vừa có thiên phú vừa có thực lực như ngươi là ai? Ta thấy rất mơ hồ?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Thanh Lương các chủ nghĩ thân thế của ta như thế nào thì cứ cứ xem là như vậy đi?”.
“Còn đối với ta thì thân thế hay thế lực đều chỉ là một loại công cụ mà thôi, không đáng nhắc đến”.
“Hahaha… Hay”. Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng. “Ngươi đúng là một tên kiêu ngạo nhưng ngươi nói không sai. Thiên kiêu mà cứ lệ thuộc vào thiên phú, thế lực thì suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ được bao bọc mà thôi”.
“Muốn thực lực của bản thân phát triển thì giống như lời ngươi nói. Đúng là khiến ta mở mang tầm mắt”.
“...”. Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, nói. “Chắc Thanh Lương các chủ đến tìm ta không phải vì chuyện này, đúng không?”.
“Hahaha, đúng là không thể qua mắt ngươi được?”. Thanh Lương các chủ lấy ra một tấm lệnh bài rồi đặt lên trên bàn, nói. “Đây là lệnh bài thân phận của ngươi ở trong Thanh Dược Lâu”.
“Sẵn tiện, ta cũng có chuyện muốn hỏi? Không biết ngươi bây giờ có dự tính gì không?”.
“Ta sắp rời khỏi đây”. Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp. “Nam Hoang Sơn Mạch là một nơi rất nguy hiểm nên ta không muốn mạo hiểm. Mặc dù tòa thành này kiên cố nhưng khi gặp phải thú triều thì những người ở trong thành sẽ không thể chống đỡ. Nếu các chủ muốn tìm một nơi an toàn thì có thể suy nghĩ”.
“Còn ta bây giờ sẽ đến Thanh Lan thành”.
“Thanh Lan thành sao?”. Thanh Lương các chủ vẻ mặt suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng. “Cũng tốt, nếu ngươi đã muốn đến đó thì ta không có gì để nói. Nhưng chuyện đầu tiên ta muốn ngươi làm khi đến đó là hãy đến phân bộ Luyện Đan Hội để lấy danh hiệu luyện đan sư”.
“Chuyện này ta biết?”. Đế Nguyên Quân gật đầu. “Những gì ta đã hứa thì ta chắc chắn sẽ làm nên Thanh Lương các chủ không cần lo lắng”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền quay người đi ra khỏi Thanh Dược Lâu và thẳng hướng đi ra khỏi Nam Hoang Sơn Mạch. Men theo con đường cũ, Đế Nguyên Quân thúc động Ẩn Thân Phù và liên tục nhảy qua những cành cây to rời đi nhằm tránh sự để ý của đám hung thú đứng ở phía bên dưới.
Di chuyển gần một canh giờ, Đế Nguyên Quân ra an toàn ra khỏi Nam Hoang Sơn Mạch và đi đến con đường mòn dẫn đến Thanh Lan thành và sau đó dốc hết sức mà chạy.
Chiều tối hôm đó, Đế Nguyên Quân dừng chân bên cạnh một con suối ở gần đó để hồi phục lại những hao tổn thì đột nhiên nghe thấy những tiếng xe kéo đang đi đến đây và những tiếng bước chân nặng nề khiến mặt đất rung chuyển.
Từ trong bóng tối đi ra, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một đoàn khoảng chừng hai mươi xe kéo và hơn hai trăm người hộ tống được trang bị giáp và vũ khí đi dọc hai bên. Nhìn thấy đoàn người này thì hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân đột nhiên nhíu chặt lại.
Từ trong đám người hộ tống đó, Đế Nguyên Quân có thể cảm nhận được khí tức của ba vị cường giả Thiên Địa cảnh đang đi xung quanh và bảo vệ một chiếc xe kéo ở bên cạnh.
Thông qua ánh trăng mờ ảo cùng ánh nến ở trong kiệu, Đế Nguyên Quân có thể nhìn thấy một bóng dáng nữ tử thướng tha đang ngồi ở bên trong thì có chút nghi hoặc về thân phận của nữ tử đó.
‘Nữ tử ngồi ở trong kiệu có thân phận không hề tầm thường, hai mươi xe kéo vật dụng nhưng không có cường giả Thiên Địa cảnh trấn giữ mà đứng bảo vệ bên cạnh nữ tử. Nhìn khí tài trên người họ thì đây chắc là quân đội của một vương triều nào đó?’. Đế Nguyên Quân vừa ném những thanh củi vào trong đống lửa vừa suy nghĩ. ‘Nhưng tại sao binh lính của vương triều lại xuất hiện ngay bên cạnh Nam Hoang Sơn Mạch? Có chuyện gì xảy ra sao?’.
‘Mà thôi, chuyện của bọn họ thì có liên quan gì đến ta?’.
Dập tắt những suy nghĩ trong đầu, Đế Nguyên Quân ngồi bên cạnh bếp lửa nhắm mắt dưỡng thần một lúc thì nghe thấy một tiếng bước chân đang tiến lại gần thì từ từ mở mắt. Trước mắt hắn, một tên binh sĩ mang theo một bình nước và một chút lương khô đưa cho Đế Nguyên Quân và nói. “Các hạ, chủ tử nhà ta dặn ta mang đến một chút lương khô và nước uống?”.
Nhìn lương khô và bình nước được đặt ở trước người, Đế Nguyên Quân nhìn tên binh sĩ rồi khẽ gật đầu. “Đa tạ”.
Tiếp đến, tên binh sĩ nhìn Đế Nguyên Quân rồi tiếp tục, nói. “Bên cạnh đó, chủ tử ta còn nói “Các hạ đang muốn đi đến Thanh La thành và ở phía trước có không ít thổ phỉ và sơn tặc có thực lực cao cường?” nên muốn ngỏ ý mời các hạ đi cùng”.
‘Muốn mượn lực của ta đối phó với với sơn tặc và muốn quan sát hành động của ta? Chủ tử của đám người này đúng là không đơn giản’. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời rồi nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần. “Đa tạ, nhưng ta hành sự một mình đã quen nên đành phải từ chối”.
Sáng sớm ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân dập tắt ngọn lửa rồi quay người rời đi thì đột nhiên, một thanh âm nữ tử trong trẻo từ sau lưng truyền đến. “Công tử, ta ngươi cùng chung một đường đến Thanh Lan thành thì tại sao không gia nhập cùng với bọn ta? Phía trước có nhiều thổ phỉ độc ác, công tử đi một mình không sợ chúng hay sao? Cho dù thực lực của công tử đủ mạnh nhưng đối phó với mấy trăm tên cũng không phải chuyện dễ dàng”.
“Chi bằng hãy đi cùng ta?”.
Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại rồi quay người thì nhìn thấy một bóng dáng nữ tử thướt tha với cặp mắt to tròn tinh xảo. Tuy không nhìn thấy hết toàn bộ gương mặt nhưng Đế Nguyên Quân có thể chắc chắn một điều là dung mạo của người này tuyệt đối không thua kém Lâm Tuyết Nhi.
- --
Ps: Đáng lý hôm nay một chương nhưng mà mấy b đòi chương quá nên mình cũng gắng viết. Ngồi hơn một tiếng mới việt được hơn 2k chữ mà đau lưng, ê mông quá chời. Nên mn đọc nhớ like chương ủng hộ mình nhé, like hết tất cả các chương thì càng tốt nè, và cũng đừng quên vote truyện mỗi tuần và cmt nha. Cảm ơn mn.
Huyền lão ánh mắt lo lắng nhìn hình bóng Đế Nguyên Quân mờ ảo ở trong phòng thốt ra. “Hơn ba canh giờ rồi, không biết tình hình ở bên trong như thế nào rồi?”.
“Ta thật sự muốn vào bên trong…”.
“Huyền lão?”. La Thiên sắc mặt nặng nề đứng ở bên cạnh, lên tiếng. “Ngươi đừng làm quá lên như vậy? Ta bây giờ chỉ còn cách tin tưởng công tử mà thôi”.
“Nếu như hắn không cứu được thì đó cũng là số mệnh của La Thanh”.
Huyền lão ngẩng đầu nhìn lên cao thì trong lòng thở dài một hơi, nói. “Đã quá nửa đêm rồi, nếu như đúng như lời của công tử nói thì đây chắc là thời điểm chân hỏa tiến hóa. Ta vạn nhất chỉ mong mọi chuyện sẽ được suôn sẻ”.
“...”.
Thời gian càng trôi qua thì sắc mặt của những người đứng ở bên ngoài càng ngày càng trở nên nặng nề. Kể từ khi tiếng chấn động đó vang lên và một cỗ khí tức hỏa diễm kinh khủng bộc phát và một vầng sáng lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt ở trong phòng thì trong lòng họ lúc này gần như đã nguội lạnh.
Chờ đợi thêm gần một canh giờ, cả đám người lúc này cũng chẳng thể chờ đợi được nữa và họ tin là La Thanh đã hy vọng nhưng khi bầu không khí nặng nề và đầy tang thương ở bên ngoài càng ngày càng nặng thì đột nhiên. Cánh cửa phòng được mở ra và từ trong đi ra là Đế Nguyên Quân với sắc mặt trắng bệch, khóe miệng thì ẩn ẩn có một ít huyết dịch chảy ra.
Nhìn Đế Nguyên Quân đi ra, cả đám người không một ai dám ngẩng đầu nhìn lên mà chỉ biết cúi đầu với gương mặt nặng nề, buồn bã. Đế nguyên Quân thấy vậy thì khóe miệng khẽ run lên một cái rồi nói. “Trông sắc mặt các vị không được tốt cho lắm?”.
Lúc này, La Thiên mới lấy hết dũng khí nhìn lên, hai mắt hắn thì đỏ hoe đầy bi thương nhìn Đế Nguyên Quân, nói. “Đa tạ công tử đã dốc sức, ta biết việc cứu La Thanh từ trong cửa tử đã là chuyện rất khó nên ta không trách công tử?”.
“La gia chủ?”. Đột nhiên, thanh âm Đế Nguyên Quan dần trở nên nặng nề, nói. ”Ngươi đang trù con trai ngươi chết sao?”.
“Ta không có ý đó…”. La Thiên nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, nói. Nhưng sau đó, ánh mắt hắn trừng lớn nhìn Đế Nguyên Quân như muốn rơi ra ngoài. Vẻ mặt vừa vui mừng và vừa khó tin thốt ra. “Công tử… Lời của ngươi nói là…”.
“Thanh nhi… hắn…”.
“...”. Nhìn dáng vẻ của La Thiên hiện tại thì lắc đầu một cái, Đế Nguyên Quân bước từng bước đi về phía trước và dừng lại ở bên cạnh La Thiên, nói. “Ta một khi đã ra tay thì La Thanh chắc chắn sẽ sống. Không những thế, hắn sẽ sống rất thoải mái”.
“La Thanh sẽ tỉnh lại sớm thôi nhưng trước lúc hắn tỉnh dậy thì tuyệt đối không được sử dụng đan dược mà phải đợi hắn tỉnh dậy rồi mới sử dụng”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân thẳng hướng đi vào trong La phủ rồi tìm một căn phòng trống nào đó rồi đẩy cửa đi vào. Ngồi lên giường, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi như xua tan đi những mệt mỏi rồi lấy ra một bình đan dược rồi nuốt xuống.
Sáng ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân bế quan tỉnh dưỡng gần một ngày thì những hao tổn trên người đã được hồi phục và chân nguyên cũng đã tăng lên không ít. Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngay khi cánh cổng mở ra, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một đám đông đệ tử La gia và La Thiên đang đứng đợi hắn ở bên ngoài. Ngay khi thấy hắn, La Thiên không giấu được cảm xúc liền nở một nụ cười vui mừng rồi đi về phía Đế Nguyên Quân, nói với giọng điệu cảm kích. “Đa tạ công tử”.
Ngay sau đó, một đám đông đệ tử La gia đồng thanh hô vang. “Đa tạ công tử”.
“La gia chủ?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân đưa tay lên ra hiệu, nói. “Ta cũng đã nhận được lợi ích rồi nên không cần đã lễ như vậy?”.
Tiếp đến, ánh mắt Đế Nguyên Quân sắc bén nhìn La Thiên, nói. “Chuyện cảnh giới của La Thanh biến mất thì ngươi không cần lo lắng? Lúc hỏa chủng ngưng tụ thành linh hỏa nhưng thiếu một chút nên ta đã dùng đan điền La Thanh làm thức ăn”.
“Đợi linh hỏa ổn định và tỉnh dưỡng một thời gian thì cảnh giới sẽ sớm trở lại. Bên cạnh đó, ngươi cũng nên chuẩn bị công pháp hệ hỏa để La Thanh sớm sử dụng linh hỏa một cách thành thục”.
“...”. La Thiên nghe thấy vậy thì trong lòng cảm thấy vui mừng vô cùng. Toàn thân hắn không kiềm chế được mà run lên thành từng cơn vui sướng, đáp. “Lời công tử dặn ta đã nhớ kỹ”.
“Công tử không chỉ có ơn cứu La Thanh từ cửa tử mà còn có công ban tặng một cơ duyên to lớn như vậy? La Thiên ta cảm thấy hổ thẹn khi không thể đáp lễ công tử một cách tương xứng”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi, nói. “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi?”.
“Nếu La gia chủ không có chuyện gì nữa thì ta xin phép”.
La Thiên nhìn Đế Nguyên Quân từng bước đi ra khỏi phủ thì đưa tay lên định gọi hắn trở lại và muốn nói chuyện gì đó nhưng chỉ thấy hắn thở ra một hơi rồi nở một nụ cười nhẹ.
Quay trở lại Thanh Dược Lâu, Đế Nguyên Quân nhìn thấy Thanh Lương các chủ đã ngồi đợi hắn ở trong phòng với một gương mặt vui mừng, nói. “Ta thật sự không ngờ, khả năng của ngươi lại đạt đến trình độ như thế này? Ta không tin được là những vị dược sư, luyện đan sư có tiếng ở trong thành không thể chữa được mà ngươi lại làm được”.
“Ta thật sự rất tò mò, một người vừa có thiên phú vừa có thực lực như ngươi là ai? Ta thấy rất mơ hồ?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Thanh Lương các chủ nghĩ thân thế của ta như thế nào thì cứ cứ xem là như vậy đi?”.
“Còn đối với ta thì thân thế hay thế lực đều chỉ là một loại công cụ mà thôi, không đáng nhắc đến”.
“Hahaha… Hay”. Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng. “Ngươi đúng là một tên kiêu ngạo nhưng ngươi nói không sai. Thiên kiêu mà cứ lệ thuộc vào thiên phú, thế lực thì suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ được bao bọc mà thôi”.
“Muốn thực lực của bản thân phát triển thì giống như lời ngươi nói. Đúng là khiến ta mở mang tầm mắt”.
“...”. Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, nói. “Chắc Thanh Lương các chủ đến tìm ta không phải vì chuyện này, đúng không?”.
“Hahaha, đúng là không thể qua mắt ngươi được?”. Thanh Lương các chủ lấy ra một tấm lệnh bài rồi đặt lên trên bàn, nói. “Đây là lệnh bài thân phận của ngươi ở trong Thanh Dược Lâu”.
“Sẵn tiện, ta cũng có chuyện muốn hỏi? Không biết ngươi bây giờ có dự tính gì không?”.
“Ta sắp rời khỏi đây”. Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp. “Nam Hoang Sơn Mạch là một nơi rất nguy hiểm nên ta không muốn mạo hiểm. Mặc dù tòa thành này kiên cố nhưng khi gặp phải thú triều thì những người ở trong thành sẽ không thể chống đỡ. Nếu các chủ muốn tìm một nơi an toàn thì có thể suy nghĩ”.
“Còn ta bây giờ sẽ đến Thanh Lan thành”.
“Thanh Lan thành sao?”. Thanh Lương các chủ vẻ mặt suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng. “Cũng tốt, nếu ngươi đã muốn đến đó thì ta không có gì để nói. Nhưng chuyện đầu tiên ta muốn ngươi làm khi đến đó là hãy đến phân bộ Luyện Đan Hội để lấy danh hiệu luyện đan sư”.
“Chuyện này ta biết?”. Đế Nguyên Quân gật đầu. “Những gì ta đã hứa thì ta chắc chắn sẽ làm nên Thanh Lương các chủ không cần lo lắng”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền quay người đi ra khỏi Thanh Dược Lâu và thẳng hướng đi ra khỏi Nam Hoang Sơn Mạch. Men theo con đường cũ, Đế Nguyên Quân thúc động Ẩn Thân Phù và liên tục nhảy qua những cành cây to rời đi nhằm tránh sự để ý của đám hung thú đứng ở phía bên dưới.
Di chuyển gần một canh giờ, Đế Nguyên Quân ra an toàn ra khỏi Nam Hoang Sơn Mạch và đi đến con đường mòn dẫn đến Thanh Lan thành và sau đó dốc hết sức mà chạy.
Chiều tối hôm đó, Đế Nguyên Quân dừng chân bên cạnh một con suối ở gần đó để hồi phục lại những hao tổn thì đột nhiên nghe thấy những tiếng xe kéo đang đi đến đây và những tiếng bước chân nặng nề khiến mặt đất rung chuyển.
Từ trong bóng tối đi ra, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một đoàn khoảng chừng hai mươi xe kéo và hơn hai trăm người hộ tống được trang bị giáp và vũ khí đi dọc hai bên. Nhìn thấy đoàn người này thì hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân đột nhiên nhíu chặt lại.
Từ trong đám người hộ tống đó, Đế Nguyên Quân có thể cảm nhận được khí tức của ba vị cường giả Thiên Địa cảnh đang đi xung quanh và bảo vệ một chiếc xe kéo ở bên cạnh.
Thông qua ánh trăng mờ ảo cùng ánh nến ở trong kiệu, Đế Nguyên Quân có thể nhìn thấy một bóng dáng nữ tử thướng tha đang ngồi ở bên trong thì có chút nghi hoặc về thân phận của nữ tử đó.
‘Nữ tử ngồi ở trong kiệu có thân phận không hề tầm thường, hai mươi xe kéo vật dụng nhưng không có cường giả Thiên Địa cảnh trấn giữ mà đứng bảo vệ bên cạnh nữ tử. Nhìn khí tài trên người họ thì đây chắc là quân đội của một vương triều nào đó?’. Đế Nguyên Quân vừa ném những thanh củi vào trong đống lửa vừa suy nghĩ. ‘Nhưng tại sao binh lính của vương triều lại xuất hiện ngay bên cạnh Nam Hoang Sơn Mạch? Có chuyện gì xảy ra sao?’.
‘Mà thôi, chuyện của bọn họ thì có liên quan gì đến ta?’.
Dập tắt những suy nghĩ trong đầu, Đế Nguyên Quân ngồi bên cạnh bếp lửa nhắm mắt dưỡng thần một lúc thì nghe thấy một tiếng bước chân đang tiến lại gần thì từ từ mở mắt. Trước mắt hắn, một tên binh sĩ mang theo một bình nước và một chút lương khô đưa cho Đế Nguyên Quân và nói. “Các hạ, chủ tử nhà ta dặn ta mang đến một chút lương khô và nước uống?”.
Nhìn lương khô và bình nước được đặt ở trước người, Đế Nguyên Quân nhìn tên binh sĩ rồi khẽ gật đầu. “Đa tạ”.
Tiếp đến, tên binh sĩ nhìn Đế Nguyên Quân rồi tiếp tục, nói. “Bên cạnh đó, chủ tử ta còn nói “Các hạ đang muốn đi đến Thanh La thành và ở phía trước có không ít thổ phỉ và sơn tặc có thực lực cao cường?” nên muốn ngỏ ý mời các hạ đi cùng”.
‘Muốn mượn lực của ta đối phó với với sơn tặc và muốn quan sát hành động của ta? Chủ tử của đám người này đúng là không đơn giản’. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời rồi nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần. “Đa tạ, nhưng ta hành sự một mình đã quen nên đành phải từ chối”.
Sáng sớm ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân dập tắt ngọn lửa rồi quay người rời đi thì đột nhiên, một thanh âm nữ tử trong trẻo từ sau lưng truyền đến. “Công tử, ta ngươi cùng chung một đường đến Thanh Lan thành thì tại sao không gia nhập cùng với bọn ta? Phía trước có nhiều thổ phỉ độc ác, công tử đi một mình không sợ chúng hay sao? Cho dù thực lực của công tử đủ mạnh nhưng đối phó với mấy trăm tên cũng không phải chuyện dễ dàng”.
“Chi bằng hãy đi cùng ta?”.
Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại rồi quay người thì nhìn thấy một bóng dáng nữ tử thướt tha với cặp mắt to tròn tinh xảo. Tuy không nhìn thấy hết toàn bộ gương mặt nhưng Đế Nguyên Quân có thể chắc chắn một điều là dung mạo của người này tuyệt đối không thua kém Lâm Tuyết Nhi.
- --
Ps: Đáng lý hôm nay một chương nhưng mà mấy b đòi chương quá nên mình cũng gắng viết. Ngồi hơn một tiếng mới việt được hơn 2k chữ mà đau lưng, ê mông quá chời. Nên mn đọc nhớ like chương ủng hộ mình nhé, like hết tất cả các chương thì càng tốt nè, và cũng đừng quên vote truyện mỗi tuần và cmt nha. Cảm ơn mn.