Dần dần, hắn cảm thấy ngồi đợi như thế này thì không phải cách, lúc hắn có ý định rời đi thì trưởng quản nói lớn tiếng khiến bước chân hắn dừng lại. “Đây chính là vật phẩm đấu giá cuối cùng, và đây cũng là thứ mà các vị mong đợi nhất”.
Bất chợt, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn lại thì bị kinh ngạc, phải biết. Những thứ khiến hắn kinh ngạc đều rất ít, ngay cả Thánh dược đều không vào mắt, nhưng hắn nhìn món đồ trông cũ kỹ ở dưới kia thì có một tia hứng thú.
“Chắc các vị đã biết qua về vật phẩm này rồi nên ta chỉ nói sơ qua chức năng của nó”.
“Dưỡng Linh Hồ, chức năng giống như tên gọi của nó, là một bình hồ lô chuyên dùng để nuôi dưỡng, chế tác các loại linh thủy, linh tửu”.
“Tương truyền, linh thủy sẽ tăng lên một cấp khi được Dưỡng Thiên Hồ nuôi dưỡng”.
“Nói vậy chắc cũng đã đủ rồi”.
“Vật phẩm đấu giá cuối cùng, Dưỡng Linh Hồ giá khởi điểm mười lăm vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một vạn”.
“Mười sáu vạn”.
“Mười bảy vạn”.
“Mười tám vạn”.
Chẳng mấy chốc, giá của Dưỡng Linh Hồ được đẩy lên đến bốn mươi vạn nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Ở phía đối diện, Mạc Tuyết Dung đứng dậy rồi lớn tiếng nói. “Năm mươi vạn”.
“Năm lăm vạn”.
“Sáu mươi vạn”.
Giá tiếp tục được đẩy cao lên, Đế Nguyên Quân nhìn đám người này rồi lắc đầu. “Dưỡng Linh Hồ mặc dù trân quý nhưng giá của nó không vượt qua một trăm vạn”.
“Nhìn những người này nóng lòng muốn có đến vậy nên chắc không dừng lại”.
Đế Nguyên Quân đứng dậy, hắn tiến sát ra ngoài thành tường rồi lớn tiếng. “Một bộ Địa cấp hạ phẩm kiếm pháp”.
Ngay lập tức, toàn trường trở nên yên lặng, đám người phía bên dưới mặc dù có rất nhiều linh thạch nhưng họ vẫn hiểu được uy thế của Địa cấp hạ phẩm kiếm pháp là như thế nào?
Ngay cả một đại gia tộc chỉ có duy nhất một hai bộ mà thôi, trân quý vô cùng. Nhưng trong mắt hắn, Địa cấp công pháp số lượng không ít, hắn có thể cho mỗi người mười bộ, thậm chí trăm bộ mà không cần chớp mắt. Và số lượng người ở bên dưới hơn ngàn người.
Nói đúng hơn, hắn lúc còn ở Tử Cực Kiếm Môn đã luyện qua hết toàn bộ kiếm pháp ở đó, thông thạo toàn bộ kiếm quyết. Ngoài ra hắn còn sáng tạo ra những loại kiếm pháp khác tùy vào sở thích và ý định của hắn.
Số lượng Địa cấp công pháp ở trong đầu hắn ít nhất cũng hơn mười vạn cuốn, đó chỉ là những bộ công pháp tầm thường nhất. Còn chân chính kiếm chiêu bá đạo không ít hơn một ngàng.
Lúc này, ở phía bên dưới. Đám người một lần nữa bàn tán.
“Tên này rốt cuộc là ai?”.
“Chớp mắt có thể lấy một bộ Địa cấp hạ phẩm kiếm pháp mà không chớp mắt”.
“Có phải hắn đến từ một đại tông môn hay đại gia tộc ở nơi khác đến”.
“Địa cấp hạ phẩm kiếm pháp thất nhất cũng phải trăm vạn linh thạch rồi”.
“Đúng là một đại nhân vật, ta muốn ôm bắp đùi của hắn a”.
“...”.
Mặc kệ đám đông bàn luận, Đế Nguyên Quân biết những người khác còn có ý định tranh đoạt.
Phía bên trưởng lão của Dược Thần Tông sắc mặt dần nhăn lại, trông cực kỳ khó coi. “Lại là tên này?”. Sắc mặt tức giận quát. “Các ngươi điều tra ra hắn là ai chưa?”.
“Trưởng lão, ta đã điều tra rồi nhưng không phát hiện gì cả?”. Tên đệ tử đứng bên cạnh nói với giọng điệu kính cẩn.
“Hừ, phế vật, có mỗi chuyện đó làm cũng không xong”.
Lão nuốt xuống cục tức rồi nhìn về phía Đế Nguyên Quân nói. “Vị tiểu huynh đệ này, ta là Thái Thiên, trưởng lão của Dược Thần Tông”.
“Dưỡng Linh Hồ này là vật mà Dược Thần Tông bắt buộc phải có để luyện chế đan dược cấp cao”.
“Tiểu huynh đệ có thể nể mặt ta, nhượng bộ một vài phần được không?”.
“Nếu được thì ta sẽ tặng cho tiểu huynh đệ một bình Huyền cấp đan dược để cảm ơn”.
Phía bên dưới nghe thấy vậy nên họ đều chuyển ánh mắt kính phục đối với Thái Thiên lão giả. Được những người xung quanh khen ngợi nên lão lấy thế làm vui, ánh mắt chắc chắn nhìn về phía Đế Nguyên Quân.
Đế Nguyên Quân đứng lặng một lúc rồi lên tiếng. “Chỉ dựa vào Huyền cấp đan dược mà muốn mua chuộc ta”.
“Dược Thần Tông các ngươi quá xem thường ta rồi”.
“Còn ngươi, lấy gì để ta phải nể mặt”.
“Ngươi chẳng là thá gì? Ngay cả Dược Thần Tông cũng vậy?”.
“Cái gì?” Thái Thiên trên trán nổi gân xanh rồi tức giận quát lớn. “Ngươi dám sỉ nhục ta”.
“Sỉ nhục Dược Thần Tông”.
“Ta không biết ngươi là ai và không biết ngươi đến từ nơi nào. Nhưng, tên tuổi của Dược Thần Tông ngươi chắc đã nghe qua, và cũng biết sự cường đại của tông môn ta nằm ở đâu”.
“Chỉ là tông mông ngũ phẩm thôi, ta còn không để ở trong mắt”. Đế Nguyên Quân lời nói khiến toàn bộ những người có mặt phải giật mình, họ không tin việc có một người dám khinh thường Dược Thần Tông.
Trong đầu họ lúc này nghĩ, hắn chắc là một kẻ ngu ngơ, không biết Dược Thần Tông là như thế nào nên mới lớn tiếng như vậy. Trong mắt họ, Dược Thần Tông là một thế lực...
Không thể trêu chọc được!.
Không thể trêu chọc?.
Đế Nguyên Quân cười, cười vì những kẻ tự cho mình là đúng, các ngươi không phải ta thì biết ta sâu rộng như thế nào?!
Dược Thần Tông trong mắt các ngươi là một phương thế lực, nhưng ở trong mắt ta thì đó không khác gì một con giun dế!.
Ngũ cấp tông môn nhỏ bé mà muốn miệt bản Thánh Hoàng!.
Ai cho các ngươi có lá gan lớn như vậy?!
“Ngươi muốn Dưỡng Linh Hồ này cũng được”. Đột nhiên, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua Thái Thiên rồi khinh thường nói. “Chỉ cần ngươi nói đúng những lợi ích mà nó mang lại”.
“Chỉ cần ngươi nói đúng thì Dưỡng Linh Hồ này ta sẽ dâng hai tay lên tặng ngươi”.
Những người xung quanh thấy thế liền phá lên cười lớn rồi chê cười hắn.
“Tên này đúng là ngu hết thuốc chữa”.
“Đố ai không đối lại đi đố trưởng lão của Dược Thần Tông”.
“Hơn một trăm vạn a”.
“...”.
Nhưng trái với biểu cảm của những người xung quanh, Thái Thiên trên gương mặt lộ ra vẻ bối rối. Lão mặc dù là trưởng lão của Dược Thần Tông nên đã đọc qua rất nhiều dược điển, nhưng Dưỡng Linh Hồ là một vật rất hy hữu và có rất ít ghi chép về nó.
“Thái Thiên trưởng lão, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”. Đế Nguyên Quân nở nụ cười nhẹ nói.
“Hừ, có gì mà không biết?”. Thái Thiên tức giận quát. “Lợi ích của nó giống như trưởng quản đã từng nói, ngoài ra nó còn có tác dụng khác là dùng để...”.
“Thế nào?”. Đế Nguyên Quân khinh thường nói. “Ngươi không biết?”.
“Đã vậy, ta sẽ giải đáp cho ngươi”.
“Dưỡng Linh Hồ đơn giản chỉ là nuôi dưỡng linh thủy, nhưng khác ở một điều đó chính là dựa vào đặc tính của nó, Dưỡng Linh Hồ có gần trăm loại khác nhau, mỗi loại đều có chức năng và công dụng khác nhau”.
“Tỉ như cái ở dưới này có công dụng lớn nhất là nuôi luyện các loại linh thủy, ngài ra ta còn có thể khảm phù văn lên để gia tăng khả năng của nó, thậm chí là cung cấp cho nó một đầu linh mạch...”.
“Thái Thiên trưởng lão?”.
“Ta nói có đúng không?”.
“Thân là trưởng lão nhưng kiến thức cơ bản như này mà không biết sao?”.
Quá tức giận, Thái Thiên trưởng lão rống giận một tiếng. “Nói dối”.
“Dưỡng Linh Hồ có trăm loại, ngươi đang chọc cười ta sao?”.
“Ta luyện đan và tìm hiểu về các loại linh dược, vật liệu đã hơn ngàn năm mà chưa bao giờ nghe thấy chuyện này?”.
“Chỉ dựa vào ngươi, một tên giấu đầu giấu đuôi thì biết gì?”.
“Những người ở đây sẻ tin những lời nói vô căn cứ hay là tin ta?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy liền lắc đầu. “Ta nói đúng hay không thì ngươi là người hiểu rõ nhất”.
“Đạo không hơn ai thì đừng vạch áo cho người ta biết”.
“Ngươi...”. Thái Thiên tức giận, hắn cố nuốt xuống cục tức nói.
“Trưởng quản, tiếp tục đi”. Đế Nguyên Quân nhìn xuống trưởng quán rồi nói.
“Các vị, còn có ai đưa ra giá cao hơn vị công tử này nữa không?”. Trưởng Quản sắc mặt phấn khích nói.
“Hừ, ta ra một trăm năm mươi vạn”. Thái Thiên không chịu thua nên quát lớn, ẩn ẩn trong lời nói còn có chút tự tin. “Để xem ngươi còn có công pháp nào nữa không?”.
“Ồ, ngươi nghĩ vậy sao?”. Đế Nguyên Quân nở nụ cười nhẹ nói. “Hai cuốn Địa cấp hạ phẩm kiếm pháp”.
Lời nói vừa dứt, Thái Thiên thần sắc đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt bừng bừng tức giận. Không chỉ có lão mà ngay cả những người xung quanh cũng bắt đầu hoài nghi hắn.
“Trưởng quản, ta nghĩ tên này chỉ đang ba hoa”. Thái Thiên ánh mắt sắc lạnh nói. “Ngươi có thể cho người đến kiểm tra hắn”.
Trưởng quản suy nghĩ một lúc rồi quay qua hỏi hắn. “Công tử, nếu không phiền thì ta có thể kiểm tra được hay không?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thẳng thắn nói. “Thoải mái a”.
“Chỉ cần mang giấy mực đến đây, ta trực tiếp ghi ra”.
“Hahaha, trực tiếp ghi ra Địa cấp công pháp”. Thái Thiên phá lên cười lớn nới. “Ngươi chẳng qua chỉ được cái miệng ba hoa, bây giờ còn muốn lừa mình dối người”.
“Thái Thiên trưởng lão nói đúng, ta cũng nghĩ là vậy”.
“Trưởng quản, nếu không phiền thì nhờ người kiểm tra một phen”.
Đứng trước áp lực của nhiều thế lực lớn, trưởng quản thở dài một hơi rồi gật đầu nói. “Người đâu, mang giấy bút đến cho công tử”.
Ngay lúc này, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Đế Nguyên Quân, họ chờ đợi khoảnh khắc hắn không ghi ra được để có một phen cười đùa.
Một lúc sau!
Đế Nguyên Quân đưa hai xấp giấy cho tên đệ tử rồi lên tiếng. “Mang xuống bên dưới cho trưởng quản kiểm tra”.
Nhìn tên đệ tử mang xuống, tất cả ánh mắt khinh thường và nụ cười trên gương mặt chuẩn bị hiển hiện, họ bây giờ chỉ đợi một chữ “Giả” của trưởng quản liền thoải mái sỉ nhục hắn.
Nhưng họ đợi một lúc mà trưởng quản vẫn chưa lên tiếng, thậm chí biểu cảm trên mặt còn có chút không thể tin được. Họ chỉ thấy trưởng quản đặt hai xấp giấy xuống rồi lớn tiếng nói. “Công pháp là thật”.
“Là hai bộ Địa cấp hạ phẩm kiếm pháp”.
Lời nói vừa dứt, sắc mặt của những người xung quanh đột nhiên tối sầm lại, bọn họ không thể tin được vào tai của mình nữa. Một người có thể ghi ra hai đại công pháp mà không một chút suy nghĩ.
Điều này có thể sao?!
Ngay cả Thái Thiên lúc này cũng không thể tin được, hóa ra từ nãy đến giờ thì bản thân lão chính là trò cười sao?!
Lão tức giận, ánh mắt bừng bừng sát khí nhìn Đế Nguyên Quân. “Sự sỉ nhục này ta sẽ trả lại cho ngươi”.
- --
Ps: Tối có thêm chương nha mn