“Nàng ấy…”.
Lời nói của Vương Bạch Ngạn chưa kịp dứt thì đột nhiên, ở trước cửa phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng và uyển chuyển đang tiến lại gần khiến tất cả ánh mắt đều hướng về phía cửa vào.
Tiếng cửa đẩy vào, ánh mắt của đám người nhìn về phía hình bóng nữ nhân với gương mặt tiều tụy và mệt mỏi. Cùng với mái tóc rối tung che hơn nửa gương mặtvà ánh mắt thiếu sức sống. Nhưng ngay khi nhìn thấy những người đang ngồi ở trong phòng thì sắc mặt cô đột nhiên biến sắc, trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng và sợ sệt.
“Hồng Vận…”. Nhìn thấy dáng người nữ nhân tiều tụy, thiếu sức sống thì trong lòng cảm thấy thương xót và quả tim như bị bóp nghẹt lại nói không ra lời. Vương Bạch Ngạn gương mặt hối hận cắn chặt răng, ánh mắt hắn run run nhìn nữ nhân đứng ở trước mắt thì quỳ rạp xuống đất. “Là ta, Bạch Ngạn đây?”.
“Bạch Ngạn?”. Hứa Hồng Vận nhìn Vương Bạch Ngạn quỳ gối thì lộ ra vẻ vui mừng và mong chờ. Nhưng rất nhanh, biểu cảm trên mặt cô đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt buổi tủi nhìn Vương Bạch Ngạn rồi nói với giọng điệu ngập ngừng. “Tại sao ngươi đến đây? Còn những người này là ai?”.
Đáp lại, Vương Bạch Ngạn ánh mắt vui mừng nhìn Hứa Hồng Vận, nói. “Nàng không sao là tốt rồi?”.
“Ta tốt hay không thì liên quan gì đến ngươi?”. Hứa Hồng Vận tức giận chỉ tay về phía Vương Bạch Ngạn. Cô như đang trút hết tất cả mọi tủi nhục và cực khổ trong suốt từ trước đến giờ, quát. “Ngươi có biết, hơn mười năm nay ta sống khổ cực như thế nào không?”.
“Mười năm ta sống chui sống lủi, ban ngày ta không dám ra ngoài vì sợ gặp phải người Vương gia”. Hứa Hồng Vân chỉ tay lên mặt, nói. “Nếu như người Vương gia các ngươi không tuyệt tình thì ta đâu có bị như thế này? Nếu như ta không hủy dung để trốn chui trốn lủi thì các ngươi có bỏ qua cho ta sao?”.
“Ngươi có biết ta ra ngoài bị người ta nói những gì không? Ta chính là một người điên, một người xấu hí, hôi hám. Bị tất cả mọi người tránh xa”.
“Một người bị chính người thương đánh phế, ruồng bỏ như ta nào dám đối mặt với Vương giá các người. Ngay cả đứa con gái thất lạc mà ta cũng không dám ra ngoài tìm vì sợ người Vương gia các ngươi?”.
“Ngươi thấy ta có tốt hay không?”.
“...”. Từng câu từng chữ lọt vào tai giống như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm xuyên qua tim khiến Vương Bạch Ngạn phải run lên. Hắn không ngờ, chỉ vì bản thân nhu nhược và yếu kém mà khiến Hồng Vân phải chịu nhiều nỗi đau, tủi nhục đến như vậy. Hắn không. “Hồng Vận, ta biết thời gian này đã khiến nàng chịu nhiều đau khổ. Tất cả đều là lỗi của ta, bây giờ nàng muốn đánh, muốn mắng ta đều không phản kháng”.
“Nàng cũng biết, nếu như trước đây ta không làm thể thì nàng cùng Tiểu Kiều đều không thể sống được. Tất cả là vì ta quá nhu nhược nên không thể bảo vệ được hai mẹ con và ta thật sự đã rất hối hận. Nên, xin nàng hãy tha thứ, ta thật sự rất muốn bù đắp lại mọi thứ cho hai mẹ con nàng”.
“Bây giờ ta sẽ mang nàng cùng Tiểu Kiều rời khỏi đây và không bao giờ quay trở lại đây một lần nữa”.
“...”. Hứa Hồng Vận hai hàng nước mắt từ từ lăn xuống, cô nhìn Vương Bạch Ngạn bằng ánh mắt vị tha và ẩn sâu ở trong đó là một niềm vui rất khó tả. Cô đã chờ đợi ngày tháng này đã rất lâu rồi và đã từng hy vọng Vương Bạch Ngạn có thể quay lại. Và cuối cùng, ngày hôm nay cũng đã đến. “Bạch Ngạn, ý ngươi nói Tiểu Kiều đang ở đây?”.
Đáp lại, Vương Bạch Ngạn vui mừng nở một nụ cười rồi sau đó gật đầu đáp. “Tiểu Kiều đang ở đây”.
Nghe đến đây, gương mặt khắc khổ và cứng cỏi nhưng khi biết người con gái suốt mười tám năm chưa được gặp thì không kiềm chế được mà chảy xuống hai hàng nước mắt vui mừng hạnh phúc. Hứa Hồng Vận khụy gối, hai tay cô năm chặt cổ tay Vương Bạch Ngạn nói với giọng điệu run rẩy. “Con gái ta… Con gái ta…”.
Lúc này, Vương Bạch Ngạn mới nhìn thấy hết gương mặt Hứa Hồng Vận mà không kiềm chế được mà run lên một cái. Gương mặt hốc hác, nhợt nhạt cùng với những nếp nhăn ở trên trán và ở hai bên khóe mắt trông cực khổ vô cùng, hai mắt cô trông rất mệt mỏi và thiếu sức sống. Đáng sợ hơn là một nửa gương mặt cô nổi lên những nốt sần sùi, bong tróc giống như những vết bỏng để lại. Hắn nhìn nụ cười vui mừng trên đôi môi nhợt nhạt và nứt nẻ, Vương Bạch Ngạn không thể tin vào mắt mình được nữa.
Hắn không thể ngờ, Hứa Hồng Vận từ một thiên chi kiêu nữ Hứa gia được người người ngưỡng vọng và yêu thích nay đã trở thành bộ dạng như hiện tại. Quá đau đớn và hối hận, Vương Bạch Ngạn vòng tay ôm Hứa Hồng Vận vào trong lòng mà khóc rống lên giống như một đứa trẻ.
“Vương gia chủ?”. Nhìn hai người mùi mẫn một lúc, Đế Nguyên Quân lúc này thở ra một hơi nói. “Ta biết hai người đã cách xa nhau một quãng thời gian dài nhưng bây giờ không phải lúc để hai người mùi mẫn”.
“Công tử, có chuyện gì sao?”. Vương Bạch Ngạn đưa tay lau đi hai hàng nước mắt nói.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu đáp. “Cũng không có chuyện gì to tát. Chỉ là…”.
“Ngươi định để Hứa Tiểu Kiều nhìn thấy bộ dạng của mẹ mình như thế này sao? Ngươi muốn Hứa Tiểu Kiều căm ghét ngươi hơn?”.
“...”. Vương Bạch Ngạn im bặt một hồi lâu rồi mới lên tiếng trả lời. “Là ta sơ ý quá. Các ngươi đợi ở đây, ta bây giờ đi ra ngoài mua ít đan dược cùng một vài bộ y phục”.
Lời nói vừa dứt, Vương Bạch Ngạn bật đứng dậy rồi đi thẳng một mạch ra ngoài.
Đợi bóng lưng Vương Bạch Ngạn đi, Hứa Hồng Vận đưa mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân mà hỏi. “Chắc các vị là bằng hữu của Tiểu Kiều, không biết cao danh của các vị công tử, tiểu thư là?”.
Sau đó, cả sáu người thay nhau lên tiếng trả lời.
Hứa Hồng Vận ánh mắt thâm thúy nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi. “Nguyên Quân công tử, không biết ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”.
“Đúng là ta có chuyện muốn hỏi ngươi”. Đế Nguyên Quân gật đầu. “Với thiên phú của ngươi thì ít nhất cũng được xem là thiên kiêu nhưng sao ngươi nguyện buông bỏ tất cả mọi thứ?”.
“Thật ra, chuyện này ta đã suy tính qua chuyện này rồi nhưng ta không vượt qua được nên bị tâm ma quấy phá và bị phế bỏ đỏ đan điền”. Hứa Hồng Vận ánh mắt đượm buồn nhìn Đế Nguyên Quân, trả lời. “Có phải ngươi cảm thấy ta rất yếu đuối và nhu nhược đúng không?”.
“Không”. Đế Nguyên Quân lắc đầu, đáp. “Đây chỉ là kiếp nạn mà ngươi phải trải qua mà thôi, mà nó đã là kiếp nạn thì chỉ cần vượt qua nó thôi”.
“Vượt qua?”. Hứa Hồng Vận ánh mắt vừa đượm buồn vừa có chút suy nghĩ nhìn Hứa Tiểu Kiều đang nằm ở trên giường rồi nhìn qua Đế Nguyên Quân, nói. “Đan điền bị phế gần mười tám năm rồi còn có thể phục hồi lại được sao? Cho dù phục chế bằng đan dược thì tỉ lệ cũng không đến một phần nhỏ”.
“Chưa kể, đan dược để phục chế đan điền bình thường thì ít nhất cũng phải Huyền cấp trung phẩm đan trở lên, còn đối với ta thì ít nhất cũng phải Địa cấp thì may ra còn có cơ hội. Nhưng muốn mua một viên phục chế đan điền Địa cấp không dễ, vừa tốn một lượng linh thạch rất lớn và cũng chưa chắc có người có thể luyện ra được nó”.
“Chuyện này đã quá sức với ta”.
“...”. Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì tiến lại gần rồi nở một nụ cười, nói. “Cô Hứa, chuyện này có thể là rất khó đối với những người khác nhưng đối với hắn thì khác”.
“Hắn đã từng ngưng luyện lại đan điền mà không cần dùng đến đan dược để phục chế và thậm chí hắn còn làm được những thứ còn kinh ngạc hơn thế này nhiều”.
“Nên cô đừng quá lo lắng mà cứ tin tưởng ở hắn”.
“...”. Hứa Hồng Vận nhìn Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt đánh giá và suy nghĩ một lúc rồi thở dài một hơi. “Nguyên Quân công tử, ngươi thật sự có thể giúp ta sao?”.
“Chuyện này đối với người khác thì khó như lên trời nhưng đối với ta thì không khó khăn là mấy nhưng cũng rất phiền phức”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu trả lời. “Nể tình Hứa Tiểu Kiều là bộc của ta nên chuyện này ta sẽ giúp ngươi”.
“Nhưng ở đây thì không được, đợi khi ngươi đến Lạc gia rồi hẵng tính, ở đó có thứ cần đề ngươi phục chế”.
“Thật?”. Hứa Hồng Vận vui mừng thốt ra. “Nhưng ngươi gọi Tiểu Kiều là bộc? Chuyện này là sao?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ mà không lên tiếng trả lời lại.
Hứa Hồng Vận thấy thế thì cũng không hỏi ép Đế Nguyên Quân nữa mà đi về phía Hứa Tiểu Kiều. Ánh mắt cô đầy vẻ xúc động khi nhìn đứa con gái đang nằm ở trên giường giống như đang nằm ngủ.
Một lúc lâu sau, Vương Bạch Ngạn vẻ mặt lo lắng và hốt hoảng đẩy cửa đi vào. Ánh mắt hắn nhìn tất cả mọi người rồi gấp gáp thốt ra. “Không hay, người Mã gia đã tìm đến đây rồi. Nhanh chóng rời khỏi đây?”.
“Chuyện không chậm trễ được nữa”. Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại thốt ra. “Đi”.
Lời nói của Vương Bạch Ngạn chưa kịp dứt thì đột nhiên, ở trước cửa phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng và uyển chuyển đang tiến lại gần khiến tất cả ánh mắt đều hướng về phía cửa vào.
Tiếng cửa đẩy vào, ánh mắt của đám người nhìn về phía hình bóng nữ nhân với gương mặt tiều tụy và mệt mỏi. Cùng với mái tóc rối tung che hơn nửa gương mặtvà ánh mắt thiếu sức sống. Nhưng ngay khi nhìn thấy những người đang ngồi ở trong phòng thì sắc mặt cô đột nhiên biến sắc, trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng và sợ sệt.
“Hồng Vận…”. Nhìn thấy dáng người nữ nhân tiều tụy, thiếu sức sống thì trong lòng cảm thấy thương xót và quả tim như bị bóp nghẹt lại nói không ra lời. Vương Bạch Ngạn gương mặt hối hận cắn chặt răng, ánh mắt hắn run run nhìn nữ nhân đứng ở trước mắt thì quỳ rạp xuống đất. “Là ta, Bạch Ngạn đây?”.
“Bạch Ngạn?”. Hứa Hồng Vận nhìn Vương Bạch Ngạn quỳ gối thì lộ ra vẻ vui mừng và mong chờ. Nhưng rất nhanh, biểu cảm trên mặt cô đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt buổi tủi nhìn Vương Bạch Ngạn rồi nói với giọng điệu ngập ngừng. “Tại sao ngươi đến đây? Còn những người này là ai?”.
Đáp lại, Vương Bạch Ngạn ánh mắt vui mừng nhìn Hứa Hồng Vận, nói. “Nàng không sao là tốt rồi?”.
“Ta tốt hay không thì liên quan gì đến ngươi?”. Hứa Hồng Vận tức giận chỉ tay về phía Vương Bạch Ngạn. Cô như đang trút hết tất cả mọi tủi nhục và cực khổ trong suốt từ trước đến giờ, quát. “Ngươi có biết, hơn mười năm nay ta sống khổ cực như thế nào không?”.
“Mười năm ta sống chui sống lủi, ban ngày ta không dám ra ngoài vì sợ gặp phải người Vương gia”. Hứa Hồng Vân chỉ tay lên mặt, nói. “Nếu như người Vương gia các ngươi không tuyệt tình thì ta đâu có bị như thế này? Nếu như ta không hủy dung để trốn chui trốn lủi thì các ngươi có bỏ qua cho ta sao?”.
“Ngươi có biết ta ra ngoài bị người ta nói những gì không? Ta chính là một người điên, một người xấu hí, hôi hám. Bị tất cả mọi người tránh xa”.
“Một người bị chính người thương đánh phế, ruồng bỏ như ta nào dám đối mặt với Vương giá các người. Ngay cả đứa con gái thất lạc mà ta cũng không dám ra ngoài tìm vì sợ người Vương gia các ngươi?”.
“Ngươi thấy ta có tốt hay không?”.
“...”. Từng câu từng chữ lọt vào tai giống như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm xuyên qua tim khiến Vương Bạch Ngạn phải run lên. Hắn không ngờ, chỉ vì bản thân nhu nhược và yếu kém mà khiến Hồng Vân phải chịu nhiều nỗi đau, tủi nhục đến như vậy. Hắn không. “Hồng Vận, ta biết thời gian này đã khiến nàng chịu nhiều đau khổ. Tất cả đều là lỗi của ta, bây giờ nàng muốn đánh, muốn mắng ta đều không phản kháng”.
“Nàng cũng biết, nếu như trước đây ta không làm thể thì nàng cùng Tiểu Kiều đều không thể sống được. Tất cả là vì ta quá nhu nhược nên không thể bảo vệ được hai mẹ con và ta thật sự đã rất hối hận. Nên, xin nàng hãy tha thứ, ta thật sự rất muốn bù đắp lại mọi thứ cho hai mẹ con nàng”.
“Bây giờ ta sẽ mang nàng cùng Tiểu Kiều rời khỏi đây và không bao giờ quay trở lại đây một lần nữa”.
“...”. Hứa Hồng Vận hai hàng nước mắt từ từ lăn xuống, cô nhìn Vương Bạch Ngạn bằng ánh mắt vị tha và ẩn sâu ở trong đó là một niềm vui rất khó tả. Cô đã chờ đợi ngày tháng này đã rất lâu rồi và đã từng hy vọng Vương Bạch Ngạn có thể quay lại. Và cuối cùng, ngày hôm nay cũng đã đến. “Bạch Ngạn, ý ngươi nói Tiểu Kiều đang ở đây?”.
Đáp lại, Vương Bạch Ngạn vui mừng nở một nụ cười rồi sau đó gật đầu đáp. “Tiểu Kiều đang ở đây”.
Nghe đến đây, gương mặt khắc khổ và cứng cỏi nhưng khi biết người con gái suốt mười tám năm chưa được gặp thì không kiềm chế được mà chảy xuống hai hàng nước mắt vui mừng hạnh phúc. Hứa Hồng Vận khụy gối, hai tay cô năm chặt cổ tay Vương Bạch Ngạn nói với giọng điệu run rẩy. “Con gái ta… Con gái ta…”.
Lúc này, Vương Bạch Ngạn mới nhìn thấy hết gương mặt Hứa Hồng Vận mà không kiềm chế được mà run lên một cái. Gương mặt hốc hác, nhợt nhạt cùng với những nếp nhăn ở trên trán và ở hai bên khóe mắt trông cực khổ vô cùng, hai mắt cô trông rất mệt mỏi và thiếu sức sống. Đáng sợ hơn là một nửa gương mặt cô nổi lên những nốt sần sùi, bong tróc giống như những vết bỏng để lại. Hắn nhìn nụ cười vui mừng trên đôi môi nhợt nhạt và nứt nẻ, Vương Bạch Ngạn không thể tin vào mắt mình được nữa.
Hắn không thể ngờ, Hứa Hồng Vận từ một thiên chi kiêu nữ Hứa gia được người người ngưỡng vọng và yêu thích nay đã trở thành bộ dạng như hiện tại. Quá đau đớn và hối hận, Vương Bạch Ngạn vòng tay ôm Hứa Hồng Vận vào trong lòng mà khóc rống lên giống như một đứa trẻ.
“Vương gia chủ?”. Nhìn hai người mùi mẫn một lúc, Đế Nguyên Quân lúc này thở ra một hơi nói. “Ta biết hai người đã cách xa nhau một quãng thời gian dài nhưng bây giờ không phải lúc để hai người mùi mẫn”.
“Công tử, có chuyện gì sao?”. Vương Bạch Ngạn đưa tay lau đi hai hàng nước mắt nói.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu đáp. “Cũng không có chuyện gì to tát. Chỉ là…”.
“Ngươi định để Hứa Tiểu Kiều nhìn thấy bộ dạng của mẹ mình như thế này sao? Ngươi muốn Hứa Tiểu Kiều căm ghét ngươi hơn?”.
“...”. Vương Bạch Ngạn im bặt một hồi lâu rồi mới lên tiếng trả lời. “Là ta sơ ý quá. Các ngươi đợi ở đây, ta bây giờ đi ra ngoài mua ít đan dược cùng một vài bộ y phục”.
Lời nói vừa dứt, Vương Bạch Ngạn bật đứng dậy rồi đi thẳng một mạch ra ngoài.
Đợi bóng lưng Vương Bạch Ngạn đi, Hứa Hồng Vận đưa mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân mà hỏi. “Chắc các vị là bằng hữu của Tiểu Kiều, không biết cao danh của các vị công tử, tiểu thư là?”.
Sau đó, cả sáu người thay nhau lên tiếng trả lời.
Hứa Hồng Vận ánh mắt thâm thúy nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi. “Nguyên Quân công tử, không biết ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”.
“Đúng là ta có chuyện muốn hỏi ngươi”. Đế Nguyên Quân gật đầu. “Với thiên phú của ngươi thì ít nhất cũng được xem là thiên kiêu nhưng sao ngươi nguyện buông bỏ tất cả mọi thứ?”.
“Thật ra, chuyện này ta đã suy tính qua chuyện này rồi nhưng ta không vượt qua được nên bị tâm ma quấy phá và bị phế bỏ đỏ đan điền”. Hứa Hồng Vận ánh mắt đượm buồn nhìn Đế Nguyên Quân, trả lời. “Có phải ngươi cảm thấy ta rất yếu đuối và nhu nhược đúng không?”.
“Không”. Đế Nguyên Quân lắc đầu, đáp. “Đây chỉ là kiếp nạn mà ngươi phải trải qua mà thôi, mà nó đã là kiếp nạn thì chỉ cần vượt qua nó thôi”.
“Vượt qua?”. Hứa Hồng Vận ánh mắt vừa đượm buồn vừa có chút suy nghĩ nhìn Hứa Tiểu Kiều đang nằm ở trên giường rồi nhìn qua Đế Nguyên Quân, nói. “Đan điền bị phế gần mười tám năm rồi còn có thể phục hồi lại được sao? Cho dù phục chế bằng đan dược thì tỉ lệ cũng không đến một phần nhỏ”.
“Chưa kể, đan dược để phục chế đan điền bình thường thì ít nhất cũng phải Huyền cấp trung phẩm đan trở lên, còn đối với ta thì ít nhất cũng phải Địa cấp thì may ra còn có cơ hội. Nhưng muốn mua một viên phục chế đan điền Địa cấp không dễ, vừa tốn một lượng linh thạch rất lớn và cũng chưa chắc có người có thể luyện ra được nó”.
“Chuyện này đã quá sức với ta”.
“...”. Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì tiến lại gần rồi nở một nụ cười, nói. “Cô Hứa, chuyện này có thể là rất khó đối với những người khác nhưng đối với hắn thì khác”.
“Hắn đã từng ngưng luyện lại đan điền mà không cần dùng đến đan dược để phục chế và thậm chí hắn còn làm được những thứ còn kinh ngạc hơn thế này nhiều”.
“Nên cô đừng quá lo lắng mà cứ tin tưởng ở hắn”.
“...”. Hứa Hồng Vận nhìn Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt đánh giá và suy nghĩ một lúc rồi thở dài một hơi. “Nguyên Quân công tử, ngươi thật sự có thể giúp ta sao?”.
“Chuyện này đối với người khác thì khó như lên trời nhưng đối với ta thì không khó khăn là mấy nhưng cũng rất phiền phức”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu trả lời. “Nể tình Hứa Tiểu Kiều là bộc của ta nên chuyện này ta sẽ giúp ngươi”.
“Nhưng ở đây thì không được, đợi khi ngươi đến Lạc gia rồi hẵng tính, ở đó có thứ cần đề ngươi phục chế”.
“Thật?”. Hứa Hồng Vận vui mừng thốt ra. “Nhưng ngươi gọi Tiểu Kiều là bộc? Chuyện này là sao?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ mà không lên tiếng trả lời lại.
Hứa Hồng Vận thấy thế thì cũng không hỏi ép Đế Nguyên Quân nữa mà đi về phía Hứa Tiểu Kiều. Ánh mắt cô đầy vẻ xúc động khi nhìn đứa con gái đang nằm ở trên giường giống như đang nằm ngủ.
Một lúc lâu sau, Vương Bạch Ngạn vẻ mặt lo lắng và hốt hoảng đẩy cửa đi vào. Ánh mắt hắn nhìn tất cả mọi người rồi gấp gáp thốt ra. “Không hay, người Mã gia đã tìm đến đây rồi. Nhanh chóng rời khỏi đây?”.
“Chuyện không chậm trễ được nữa”. Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại thốt ra. “Đi”.