Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Đế Nguyên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận mọi ngóc ngách trong cơ thể đang bị thiêu đốt và cảm giác mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ và mất đi toàn bộ ý thức.

Lâm Tuyết Nhi sau khi kêu lên một tiếng đầy thống khổ thì trực tiếp gục đầu, cô lúc này đã chìm sâu vào trong cơn mê và không còn nhận thức được mọi thứ ở xung quanh nữa.

Lúc này, tại sâu thẳm trong nội tâm!

Lâm Tuyết Nhi không một mảnh vải trên người đang nằm co ro tại một vũng không gian trắng xóa và vô định hình. Khi cô vừa tỉnh dậy thì một cảm giác váng đầu kịch liệt truyền đến khiến cô phải kêu lên một tiếng đầy đau đớn.

Cô hoàn toàn không biết bản thân đã bị đưa đến nơi nào cả?

Cô cũng chẳng nhận thức được lý do bản thân tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Bất chợt, một đoạn ký ức Đế Nguyên Quân đang giúp cô giác tỉnh huyết mạnh ẩn sâu trong cơ thể thì cô lúc này mới nhận thức được mọi chuyện.

Biết bản thân bị đưa đến đây sau khi giọt tinh huyết đó đi vào cơ thể và cô cũng nhận thức được nơi này chính là nội tâm ở sâu tận trong đáy lòng.

Lâm Tuyết Nhi đứng dậy, cô dảo bước đi xung quanh giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Nhưng cô cứ đi mãi, đi mãi mà chẳng nhìn thấy được thứ gì ngoài không gian trắng xóa tại nơi này.

Bỗng, một cơn rung chấn mãnh liệt bộc phát khiến cô đứng không vững liền ngã người ra sau. Ngay khi rung chấn kết thúc và cô gồng mình đứng dậy thì trước mắt bỗng hiện lên một bức phù điêu một tôn phượng hoàng đang đứng và thu mình ở trên trụ đá.

Bất giác, cô cảm thấy bức phù điêu này có liên quan đến bản thân nên vươn tay chạm lên bền mặt thì không gian xung quanh đột nhiên xoay chuyển và đưa cô đi đến một vùng không gian mới.

Cùng lúc này, ở phía bên ngoài!

Cơ thể Lâm Tuyết Nhi lúc này đã bị tinh huyết thiêu rụt gần như hết tất cả mọi thứ. Cô lúc này đã biến thành một cục than hình người đang ngồi xếp bằng và trên thân không có một chút khí tức hay sinh mệnh lực nào cả.

Nhìn vào thì cứ tưởng Lâm Tuyết Nhi chịu không được lực lượng của tinh huyết nên đã chết đi nhưng cô thực chất vẫn còn đang sống.

Trong mắt Đế Nguyên Quân thì phần dưới đan điền, tâm và đại não cô đang có ba đạo hỏa diễm mãnh liệt bao bọc và cũng chính nó đã phong bế triệt để tất cả khí tức trên người cô.

Nhìn thấy một cảnh này, Đế Nguyên Quân không kiềm lòng được liền gật gù lên tiếng.

“Quả không hổ là huyết mạch phượng hoàng, tuy chưa thực sự giác tỉnh nhưng lực lượng cũng chẳng sai lệch là mấy?”

“Hỏa diễm từ tận sâu trong cơ thể đang bảo vệ chủ trong vô thức, tuy đã phong bế triệt để nhưng đây mới đúng là đạo của phụng hoàng chi tộc”.

“Thương sinh, phụng hoàng sánh vai với những chủng tộc ở khắp mọi nơi trên thế giới và được xem là tộc cực kỳ cường đại, có thể sánh vai được với long tộc, các loại tộc thủy tổ khác”.

“Nhưng có một điều khác biệt và khiến phụng hoàng huyết mạch trở nên đặc biệt. Lấy sinh ở trong tử, kết tử từ trong sinh, dục hỏa dóa tiêu vong, lấy chân hỏa làm chân giải, dùng chân giải để phục sinh”.

“Dục hỏa trùng sinh, đó mới chính là dòng dõi của phượng hoàng nhất mạch và đây cũng chính là điều biến phượng hoàng nhất tộc trở nên đáng sợ”.

Lục phủ ngũ tạng bị hỏa diễm nuốt chửng, thiêu rụi thành tro rồi từ từ ngưng kết lại, đại não khô khốc cháy đen dần ánh lên một đạo tinh quang và một dòng khí tức từ trên đại não chạy xuống khắp cơ thể.

Quả tim khẽ đập, toàn bộ những vết cháy đen ở bên ngoài nứt ra và để lộ rõ. Tiếp đến là những bộ phận khác nữa.

Cho đến khi toàn bộ lục phủ ngũ tạng được hồi phục thì đến tủy và xương cốt cũng đang dần đổi mới. Ở trong tủy chạy dọc một đạo hỏa diễm xông qua, mỗi một nơi nó đi qua thì tủy bị thiêu đốt rồi ngưng kết lại thêm một lần.

Sau đó, toàn bộ xương cốt đổ nát thành phấn rồi một lần nữa ngưng tạo lại. Chỉ thấy cơ thể Lâm Tuyết Nhi phát ra từng thanh âm rạo rạo cùng những đợt rung lắc trên cơ thể.

Tiếp đó, toàn bộ da thịt trên người hóa thành thịch chảy xuống và để lộ xương cốt trơ trọi cùng lục phủ ngũ tạng còn đang phát ra sự sống.

Dần dần, da thịt trên người mọc lên, chúng len lỏi và cuối cùng là ngưng kết lại thành một cơ thể hoàn chỉnh.

Hai tuần trôi qua, Lâm Tuyết Nhi hoàn toàn bị hỏa diễm nuốt chửng, hủy diệt cơ thể rồi dục hỏa trùng sinh và biến thành một sinh mệnh hoàn toàn mới.

Nhìn vóc dáng cô vẫn không có chút thay đổi duy chỉ có diện mạo trên gương mặt đã xinh đẹp thì nay càng lộng lẫy hơn trước rất nhiều. Từ đôi mắt đang nhắm chặt để lộ hai hàng lông mi dài uốn cong, cặp lông mày lá liễu thon gọn, sống mũi cao gọn gàng đẩy thanh tao và đôi môi anh đào hồng hào, căng mọng.

Điều khác biệt nhất trên cơ thể Lâm Tuyết Nhi lúc này là khí tức trên người cô đã hoàn toàn thay đổi và bạo phát còn kinh khủng hơn trước gấp hai gấp ba lần.

Ở trên mi tâm cô hiện lên một ấn ký màu đỏ tươi hỉnh phượng hoàng trông rất đẹp đẽ và quang mang ở trên đó phát ra khiến Đế Nguyên Quân cũng phải gật đầu thán phục.

Dáng vẻ Lâm Tuyết Nhi hiện tại đã hoàn toàn bình thường và sinh mệnh lực trên người cô cứ tuôn trào ra giống như vô cùng vô tận nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.

Thình lình, khóe mắt cô khẽ run lên một cái rồi trừng lớn. Từ trong mắt cô bắn ra hai đạo hỏa diễm bốc lên giống như hai cột lớn xông thẳng lên trời cao và cùng với đó là bầu trời dần trở nên tối sầm, mây đen thì ùn ùn kéo đến mấy chục dặm.

Từ trong mây đen đó, hư ảnh của một tôn phượng hoàng toàn thân khoác lên mình hỏa diễm vô cùng vô tận đang bay lượn ở trên cao và thét ra từng thanh âm đinh tai khiến cả Hoang Đảo phải run lên một cách kịch liệt.

Tất cả hung thú ở trên đảo lúc này đã hoàn toàn quỳ rạp xuống đất và phải cúi đầu. Trong mắt chúng thì phượng hoàng chính là thứ tồn tại cao quý, cũng là thứ đứng trên tất cả và khiến chúng không thể không cúi đầu.

Lúc này, bốn người ở những nơi khác nhau cũng đồng loạt nhìn về phía đỉnh núi, nơi dị tượng phượng hoàng tung cánh thì không khỏi rùng mình.

Bọn họ biết, việc Đế Nguyên Quân giúp Lâm Tuyết Nhi giác tỉnh huyết mạch là thật nhưng họ không ngờ lại khủng bố đến như thế.

Lúc trước Đế Nguyên Quân nhập thiên đố thì lôi vân kéo đến đã rất kinh khủng rồi nhưng dị tượng do Lâm Tuyết Nhi phát ra còn kinh khủng hơn thế gấp nhiều lần và phượng hoàng cứ vung cánh bay mãi ở trên đó một lúc rất lâu.

Lâm Tuyết Nhi cúi đầu nhìn xuống, hai cánh tay cô từ từ đưa lên thì nhìn thấy một đạo hỏa diễm đang bao bọc lấy cơ thể thì bị giật mình, cô không biết bản thân đã thay đổi như thế nào nên thốt ra thành tiếng.

“Đây là ta sao?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu, ánh mắt đầy sự phấn khích nhìn cô cùng với một nụ cười nhẹ ở trên gương mặt.

“Do ngươi vừa thức tỉnh huyết mạch nên vẫn chưa không chế tốt lực lượng nên hỏa diễm vô thức phát ra là chuyện bình thường”.

“Chỉ cần ngươi thực sự chưởng khống và nắm giữ huyết mạch thì hỏa diễm này tùy ý ngươi sử dụng”.

Mạc dù cảm thấy rất khó tin nhưng những thứ diễn ra trước mắt khiến cô không thể không tin được. Lâm Tuyết Nhi gật đầu.

Ngay khi cô định thu lại toàn bộ hỏa diểm phát ra thì đột nhiên run lên một cái. Cô cảm giác trong cơ thể như có một thứ gì đó rạo rực đang phát ra và dần xâm chiếm lấy tâm trí.

Hai tay chống thăng xuống, hơi thở cô càng ngày càng trở nên gấp gáp, gương mặt ửng hồng cùng hai mắt long lanh và đôi môi anh đào khẽ run lên.

Cô ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân thì nuốt xuống một ngụm nước bọt. Cô lúc này gần như không thể không chế được sức lực của cơ thể nữa và chỉ muốn nhảu bổ về phía hắn.

Không kịp định thần lại, Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi thật sâu, cô nhảy bổ về phía trước và đè hắn nắm xuống. Hai ta chống xuống nền đá, bốn ánh mắt nhìn nhau nhưng Lâm Tuyết Nhi vẫn cảm thấy có chút ái ngại.

Khóe miệng khẽ co giật, Đế Nguyên Quân thở dài một tiếng.

“Lúc thức tỉnh huyết mạch thường sẽ có ảnh hưởng như thế này? Ta sẽ giúp ngươi ngăn lại dục vọng trong cơ thể?”

Tay phải đưa lên kết ấn ở trước ngực, Đế Nguyên Quân phát lực chuẩn bị giúp cô áp chế dục vọng thì một tay cô đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay hắn rồi trực tiếp đè xuống.

Cơ thể trần truồng khẽ run lên, Lâ Tuyết Nhi trực tiếp nằm đè lên người hắn. Hơi thở cô nồng nàn, gấp gáp cùng với giọng nói run run vang lên ở một bên tai.

“Ta không hấp dẫn sao? Ta bây giờ đã thức tỉnh huyết mạch rồi nên… hãy song tu thôi?”

Cảm nhận hơi ấm ở trên người Lâm Tuyết Nhi toát ra và làn da căng mịn mềm mại cùng bầu ngực căng đầy áp sát và cặp nhũ hoa cưng cứng chạm thẳng lên ngực hắn.

Bầu không khí xung quanh dần trở nên ám muội và ngọt ngào!

Đế Nguyên Quân thở dài, tay phải hắn vòng qua ôm ấy eo thon gọn của cô và điểm lên đôi môi gợi cảm đó một nụ hôn thật sâu.

Đúng như Lâm Tuyết Nhi vừa nói, cô đã giác tỉnh huyết mạch nên cả hai có thể song tu được rồi?

Nhưng đây liệu có phải ý định thật sự hay chỉ là mong muôn của hai người?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK