Nhìn lão giả thần bí đứng ở trước mặt, Lâm Tuyết Nhi nhanh tay lau đi nước mắt rồi ngẩng đầu nhìn lão rồi hỏi với giọng điệu đầy sự mong chờ. “Tiền bối… Tiền bối nói thật sao? Hắn vẫn còn sống?”.
“Ta gạt ngươi làm gì?”. Lão giả nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng. “Hắn chỉ đang ở trong giai đoạn chết lâm sàng mà thôi?”.
“Thật sao?”. Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt dần trở nên dịu xuống rồi thốt ra. “Vậy xin tiền bối hãy cứu hắn, chỉ cần tiền bối cứu hắn thì ta nguyện làm tất cả mọi chuyện để báo đáp?”.
“Chuyện đó thì tính sau, bởi vì trước sau gì ta cũng sẽ ra tay cứu hắn?”. Lão giả nhìn Lâm Tuyết Nhi với ánh mắt đánh giá, hỏi. “Không biết ngươi và tên tiểu tử này có quan hệ gì?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì cúi đầu, cô vuốt nhẹ tay lên gương mặt hắn rồi nở một nụ cười nhẹ nhìn lão, đáp. “Ta với hắn là đạo lữ”.
“Đạo lữ?”. Lão giả nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng trông đầy phấn khích. Tiếp đó, lão giả tiếp tục dùng ánh mắt đánh giá nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng. “Đúng là không tệ, vừa có thiên phú vừa có nhan sắc? Ngươi rất hợp với hắn?”.
“Ý của tiền bối là?”. Lâm Tuyết Nhi cảm thấy có chút khó hiểu thốt ra.
“Còn ý gì nữa?”. Lão giả vũng nhẹ tay một cái liền ôm trọn Đế Nguyên Quân vào trong vòng tay rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Nếu nói cho đúng thì ngươi phải gọi ta một tiếng “Gia gia” mới đúng?”.
“Tiền bối là gia gia của hắn?”. Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc và có chút khó tin. Ánh mắt cô nhìn lão lộ rõ sự ngờ vực, hỏi. “Nhưng hắn từ trước đến giờ chưa từng nói bản thân có gia đình?”.
“Ngươi cảm thấy khó tin cũng đúng mà thôi?”. Lão giả nghe thấy vậy thì thở dài một hơi rồi lắc đầu. “Đúng là ta với tên tiểu tử này không cùng huyết thống nhưng hắn là do một tay ta cưu mang và nuôi dưỡng nên cũng được xem là gia gia của hắn”.
“Vậy sao?”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì gật đầu một cái, cô gồng mình đứng dậy rồi nhìn lão giả với một ánh mắt mong chờ rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Gia gia, vậy thì ngươi hãy ra tay cứu hắn đi? Nếu như còn kéo dài thời gian thì hắn sẽ gặp nguy hiểm mất?”.
“Ngươi lo lắng cho hắn như vậy là rất tốt?”. Lão giả khoái chỉ nở một nụ cười lớn rồi lên tiếng. “Có ta ở đây thì cho dù hắn có muốn chết cũng không thể chết được”.
Lời nói vừa dứt, lão giả lấy ra một gốc linh dược đặt ở trên ngực hắn khiến những người khác phải há hốc mồm và không thể tin được. Bởi vì lượng dược lực do gốc linh dược này phát ra là quá khủng bố và nồng đậm. Đám người cảm tưởng chỉ cần hít vào một hơi thì tất cả mọi thương tổn ở trên người đều tan biến và thậm chí lượng chân nguyên hao tổn đều được hồi phục chỉ trong nháy mắt.
“Tiền bối, gốc linh dược này có cấp bậc như thế nào?”. Thanh Lương các chủ không giấu diếm được sự kinh ngạc, hiếu kỳ và tò mò nhìn lão rồi lên tiếng. “Ta tuy đã gặp qua rất nhiều loại linh dược nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được một loại linh dược có dược lực khủng bố đến như vậy?”.
“Ta nghĩ ngươi không nên biết gốc linh dược này thì tốt hơn?”. Lão giả nở một nụ cười hòa ái, đáp. “Nhanh chuẩn bị cho ta một căn phòng yên tĩnh, thời gian này ta sẽ hộ pháp ở bên cạnh hắn nên không có một ai được phép tiến lại gần”.
Một lúc sau, La Thiên an bài cho lão giả một căn phòng yên tĩnh ở cuối dãy nhà và căn dặn thật kỹ những người ở trong gia tộc không một ai được phép đến gần đó nếu không sẽ bị trừng phạt thật nặng.
Đặt Đế Nguyên Quân nằm dài ở trên giường, lão giả đưa mắt nhìn dọc toàn thân hắn rồi thở dài một hơi. “Bị Thiên Đạo khóa phong bế mọi thứ nhưng lại dùng Thánh Hoàng Thần Niệm trong lúc bản thân chỉ có cảnh giới Ngưng Hải cảnh? Ngươi đây là muốn tự sát hay sao?”.
“Nếu như ta không đến kịp thì tính mạng của ngươi có lẽ cũng khó giữ?”.
Tiếp đó, lão giả bộc phát khí tức của bản thân rồi truyền chân nguyên vào trong cơ thể Đế Nguyên Quân cùng với dược lực nồng đậm của gốc linh dược. Đợi cho đến khi linh dược bị nghiền ép toàn bộ, lão giả mới từ từ truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong cơ thể hắn để giúp hắn luyện hóa triệt để.
Thời gian dần trôi qua, lão giả đã hộ pháp ở bên cạnh hắn đã gần hai tháng. Và cũng trong thời gian này, lão giả nhìn thấy khí sắc trên người Đế Nguyên Quân dần trở nên hồng hào giống như xưa rồi mới thở dài một hơi rồi đứng dậy.
Trước khi rời đi, lão giả đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Thương thế trên người đã bị loại bỏ triệt để và trạng thái chết lâm sàng cũng đã biến mất. Còn việc khi nào tỉnh dậy thì đành phải phụ thuộc vào bản thân ngươi rồi”.
Đẩy cửa ra khỏi phòng, lão giả nhìn thấy đám người Lâm Tuyết nhi, La Thiên đang đứng đợi ở bên ngoài với gương mặt hết sức lo lắng. Khi nhìn thấy lão đi ra ngoài, Lâm Tuyết Nhi nhanh chân tiến lại gần, hỏi. “Gia gia, tình trạng của hắn thế nào rồi?”.
“Ngươi cũng đừng lo lắng quá”. Đáp lại, lão giả nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu, trả lời. “Tình trạng hắn hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều rồi và sớm muộn gì thi hắn cũng tỉnh dậy thôi?”.
Sau đó, ánh mắt lão giả nhìn ra xa rồi thở dài một hơi, vẻ mặt lộ rõ sự ưu sầu và không mấy mong muốn thốt ra. “Ta thật sự rất muốn ở lại đây để nhìn hắn tỉnh dậy nhưng có vẻ như không kịp rồi? Ta còn có việc nên sẽ rời đi sớm?”.
Tiếp đó, lão giả đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi đặt nhẹ tay lên vai cô và nói. “Tên tiểu tử đó chắc đã khiến con chịu nhiều áp lực, ta cũng rất áy này vì chuyện đó?”.
“Trước khi đến đây ta không chuẩn bị được nhiều nên ta chỉ có thể tặng cho con được những thứ này thôi”. Lão giả vừa nói vừa lấy ra một bình Tẩy Tủy Đan có cấp bậc Địa cấp và cùng với đó là một bộ công pháp giao lại cho Lâm Tuyết Nhi và nói. “Lúc nào con đột phá Thiên Địa cảnh thì hãy sử dụng viên Tẩy Tủy Đan và tu luyện bộ công pháp này. Ta dám chắc thực lực của con sớm ngày sẽ sánh bằng hắn mà thôi”.
“Muốn đi cùng hắn trên con đường tu luyện thì con còn phải cố gắng hơn nhiều”.
Đón nhận viên đan dược cùng bộ công pháp, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt vui mừng nở một nụ cười rồi gật đầu, đáp. “Con biết rồi, cảm ơn gia gia?”.
Tiếp đó, lão giả đưa mắt nhìn La Thiên cùng Thanh Lương các chủ, nói. “Hai người các ngươi hiện tại đã là Thiên Địa cảnh đỉnh phong nên sớm ngày đột phá Tinh Cực cảnh đi thì hơn. Nếu cứ kéo dài thời gian thì con đường đột phá sẽ ngày càng gian nan hơn bởi vì Tinh Cực cảnh không chỉ tu luyện cảnh giới”.
“Sẵn đây, ta cũng có ít quà xem như lời cảm ơn của ta”. Lão giả lấy ra một ít Địa cấp đan dược đưa cho cả hai và nói. “Tên tiểu tử đó đã gây ra nhiều phiền phức cho các người rồi”.
Đón nhận từng bình đan dược vào trong tay, cả hai người không giấu diếm được sự phấn khích và vui mừng nên nhanh chóng cúi đầu. “Đa tạ tiền bối”.
Đáp lại, lão giả gật đầu nhẹ một cái rồi biến mất ngay trước mặt khiến đám người không thể tin được vào bằng mắt minh. Sau đó, ánh mắt họ liếc nhìn ra xa rồi thở dài một hơi rồi đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân đang nằm trên giường và nói. “Không biết thân phận thật sự Nguyên Quân công tử là gì? Hắn còn giấu ta biết bao nhiêu chuyện nữa?”.
Đứng ở bên cạnh, Thanh Lương các chủ vui vẻ cất nhưng bình đan dược vào trong nhẫn trữ vật rồi nở một nụ cười nhẹ. “Chuyện đó thì đến lúc cần thì hắn sẽ nói cho ta biết thôi? Cái mà ta quan tâm hiện tại là vị tiền bối đó”.
“Có thể tùy ý lấy ra nhiều bình đan dược địa cấp như vậy thì chứng tỏ thế lực ở trong tay tiền bối là rất lớn và thực lực thì thâm sâu vô cùng?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt có chút tò mò nhìn qua hai người, hỏi. “Hai người biết cảnh giới của gia gia sao?”.
“Làm sao mà biết được?”. La Thiên cười khổ một tiếng rồi lắc đầu. “Có thể phá vỡ hư không mà đi thì cảnh giới của tiền bối ít nhất cũng phải vượt qua Hóa Cảnh, thậm chí còn cao hơn thế nữa?”.
“Ta cũng nghĩ giống như thế?”. Thanh Lương các chủ gật đầu. Sau đó, hắn mạnh tay kéo La Thiên rời đi và nói. “Ở đây không còn chuyện của ta nữa rồi? Lâm tiểu thư, tên tiểu tử đó giao lại cho ngươi?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì gật đầu nhẹ một cái rồi nhanh chân đi vào trong phòng và ngồi xuống ở bên cạnh hắn. Cô chạm nhẹ lòng bàn tay mềm mại lên gương mặt hắn mà không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Cô thật sự rất vui sướng khi nhìn thấy tình trạng của Đế Nguyên Quân đã tốt hơn trước rất nhiều. Nhìn gương mặt anh tuấn cùng với đôi môi hồng hào, Lâm Tuyết Nhi bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi từ từ cúi người xuống.
Đôi môi cô hồng hào khẽ run lên một cái rồi từ từ điểm lên một nụ hôn ngọt ngào. ‘Nhanh chóng tỉnh dậy đi?’.
- --
“Ta gạt ngươi làm gì?”. Lão giả nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng. “Hắn chỉ đang ở trong giai đoạn chết lâm sàng mà thôi?”.
“Thật sao?”. Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt dần trở nên dịu xuống rồi thốt ra. “Vậy xin tiền bối hãy cứu hắn, chỉ cần tiền bối cứu hắn thì ta nguyện làm tất cả mọi chuyện để báo đáp?”.
“Chuyện đó thì tính sau, bởi vì trước sau gì ta cũng sẽ ra tay cứu hắn?”. Lão giả nhìn Lâm Tuyết Nhi với ánh mắt đánh giá, hỏi. “Không biết ngươi và tên tiểu tử này có quan hệ gì?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì cúi đầu, cô vuốt nhẹ tay lên gương mặt hắn rồi nở một nụ cười nhẹ nhìn lão, đáp. “Ta với hắn là đạo lữ”.
“Đạo lữ?”. Lão giả nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng trông đầy phấn khích. Tiếp đó, lão giả tiếp tục dùng ánh mắt đánh giá nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng. “Đúng là không tệ, vừa có thiên phú vừa có nhan sắc? Ngươi rất hợp với hắn?”.
“Ý của tiền bối là?”. Lâm Tuyết Nhi cảm thấy có chút khó hiểu thốt ra.
“Còn ý gì nữa?”. Lão giả vũng nhẹ tay một cái liền ôm trọn Đế Nguyên Quân vào trong vòng tay rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Nếu nói cho đúng thì ngươi phải gọi ta một tiếng “Gia gia” mới đúng?”.
“Tiền bối là gia gia của hắn?”. Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc và có chút khó tin. Ánh mắt cô nhìn lão lộ rõ sự ngờ vực, hỏi. “Nhưng hắn từ trước đến giờ chưa từng nói bản thân có gia đình?”.
“Ngươi cảm thấy khó tin cũng đúng mà thôi?”. Lão giả nghe thấy vậy thì thở dài một hơi rồi lắc đầu. “Đúng là ta với tên tiểu tử này không cùng huyết thống nhưng hắn là do một tay ta cưu mang và nuôi dưỡng nên cũng được xem là gia gia của hắn”.
“Vậy sao?”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì gật đầu một cái, cô gồng mình đứng dậy rồi nhìn lão giả với một ánh mắt mong chờ rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Gia gia, vậy thì ngươi hãy ra tay cứu hắn đi? Nếu như còn kéo dài thời gian thì hắn sẽ gặp nguy hiểm mất?”.
“Ngươi lo lắng cho hắn như vậy là rất tốt?”. Lão giả khoái chỉ nở một nụ cười lớn rồi lên tiếng. “Có ta ở đây thì cho dù hắn có muốn chết cũng không thể chết được”.
Lời nói vừa dứt, lão giả lấy ra một gốc linh dược đặt ở trên ngực hắn khiến những người khác phải há hốc mồm và không thể tin được. Bởi vì lượng dược lực do gốc linh dược này phát ra là quá khủng bố và nồng đậm. Đám người cảm tưởng chỉ cần hít vào một hơi thì tất cả mọi thương tổn ở trên người đều tan biến và thậm chí lượng chân nguyên hao tổn đều được hồi phục chỉ trong nháy mắt.
“Tiền bối, gốc linh dược này có cấp bậc như thế nào?”. Thanh Lương các chủ không giấu diếm được sự kinh ngạc, hiếu kỳ và tò mò nhìn lão rồi lên tiếng. “Ta tuy đã gặp qua rất nhiều loại linh dược nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được một loại linh dược có dược lực khủng bố đến như vậy?”.
“Ta nghĩ ngươi không nên biết gốc linh dược này thì tốt hơn?”. Lão giả nở một nụ cười hòa ái, đáp. “Nhanh chuẩn bị cho ta một căn phòng yên tĩnh, thời gian này ta sẽ hộ pháp ở bên cạnh hắn nên không có một ai được phép tiến lại gần”.
Một lúc sau, La Thiên an bài cho lão giả một căn phòng yên tĩnh ở cuối dãy nhà và căn dặn thật kỹ những người ở trong gia tộc không một ai được phép đến gần đó nếu không sẽ bị trừng phạt thật nặng.
Đặt Đế Nguyên Quân nằm dài ở trên giường, lão giả đưa mắt nhìn dọc toàn thân hắn rồi thở dài một hơi. “Bị Thiên Đạo khóa phong bế mọi thứ nhưng lại dùng Thánh Hoàng Thần Niệm trong lúc bản thân chỉ có cảnh giới Ngưng Hải cảnh? Ngươi đây là muốn tự sát hay sao?”.
“Nếu như ta không đến kịp thì tính mạng của ngươi có lẽ cũng khó giữ?”.
Tiếp đó, lão giả bộc phát khí tức của bản thân rồi truyền chân nguyên vào trong cơ thể Đế Nguyên Quân cùng với dược lực nồng đậm của gốc linh dược. Đợi cho đến khi linh dược bị nghiền ép toàn bộ, lão giả mới từ từ truyền một lượng lớn chân nguyên vào trong cơ thể hắn để giúp hắn luyện hóa triệt để.
Thời gian dần trôi qua, lão giả đã hộ pháp ở bên cạnh hắn đã gần hai tháng. Và cũng trong thời gian này, lão giả nhìn thấy khí sắc trên người Đế Nguyên Quân dần trở nên hồng hào giống như xưa rồi mới thở dài một hơi rồi đứng dậy.
Trước khi rời đi, lão giả đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Thương thế trên người đã bị loại bỏ triệt để và trạng thái chết lâm sàng cũng đã biến mất. Còn việc khi nào tỉnh dậy thì đành phải phụ thuộc vào bản thân ngươi rồi”.
Đẩy cửa ra khỏi phòng, lão giả nhìn thấy đám người Lâm Tuyết nhi, La Thiên đang đứng đợi ở bên ngoài với gương mặt hết sức lo lắng. Khi nhìn thấy lão đi ra ngoài, Lâm Tuyết Nhi nhanh chân tiến lại gần, hỏi. “Gia gia, tình trạng của hắn thế nào rồi?”.
“Ngươi cũng đừng lo lắng quá”. Đáp lại, lão giả nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu, trả lời. “Tình trạng hắn hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều rồi và sớm muộn gì thi hắn cũng tỉnh dậy thôi?”.
Sau đó, ánh mắt lão giả nhìn ra xa rồi thở dài một hơi, vẻ mặt lộ rõ sự ưu sầu và không mấy mong muốn thốt ra. “Ta thật sự rất muốn ở lại đây để nhìn hắn tỉnh dậy nhưng có vẻ như không kịp rồi? Ta còn có việc nên sẽ rời đi sớm?”.
Tiếp đó, lão giả đưa mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi đặt nhẹ tay lên vai cô và nói. “Tên tiểu tử đó chắc đã khiến con chịu nhiều áp lực, ta cũng rất áy này vì chuyện đó?”.
“Trước khi đến đây ta không chuẩn bị được nhiều nên ta chỉ có thể tặng cho con được những thứ này thôi”. Lão giả vừa nói vừa lấy ra một bình Tẩy Tủy Đan có cấp bậc Địa cấp và cùng với đó là một bộ công pháp giao lại cho Lâm Tuyết Nhi và nói. “Lúc nào con đột phá Thiên Địa cảnh thì hãy sử dụng viên Tẩy Tủy Đan và tu luyện bộ công pháp này. Ta dám chắc thực lực của con sớm ngày sẽ sánh bằng hắn mà thôi”.
“Muốn đi cùng hắn trên con đường tu luyện thì con còn phải cố gắng hơn nhiều”.
Đón nhận viên đan dược cùng bộ công pháp, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt vui mừng nở một nụ cười rồi gật đầu, đáp. “Con biết rồi, cảm ơn gia gia?”.
Tiếp đó, lão giả đưa mắt nhìn La Thiên cùng Thanh Lương các chủ, nói. “Hai người các ngươi hiện tại đã là Thiên Địa cảnh đỉnh phong nên sớm ngày đột phá Tinh Cực cảnh đi thì hơn. Nếu cứ kéo dài thời gian thì con đường đột phá sẽ ngày càng gian nan hơn bởi vì Tinh Cực cảnh không chỉ tu luyện cảnh giới”.
“Sẵn đây, ta cũng có ít quà xem như lời cảm ơn của ta”. Lão giả lấy ra một ít Địa cấp đan dược đưa cho cả hai và nói. “Tên tiểu tử đó đã gây ra nhiều phiền phức cho các người rồi”.
Đón nhận từng bình đan dược vào trong tay, cả hai người không giấu diếm được sự phấn khích và vui mừng nên nhanh chóng cúi đầu. “Đa tạ tiền bối”.
Đáp lại, lão giả gật đầu nhẹ một cái rồi biến mất ngay trước mặt khiến đám người không thể tin được vào bằng mắt minh. Sau đó, ánh mắt họ liếc nhìn ra xa rồi thở dài một hơi rồi đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân đang nằm trên giường và nói. “Không biết thân phận thật sự Nguyên Quân công tử là gì? Hắn còn giấu ta biết bao nhiêu chuyện nữa?”.
Đứng ở bên cạnh, Thanh Lương các chủ vui vẻ cất nhưng bình đan dược vào trong nhẫn trữ vật rồi nở một nụ cười nhẹ. “Chuyện đó thì đến lúc cần thì hắn sẽ nói cho ta biết thôi? Cái mà ta quan tâm hiện tại là vị tiền bối đó”.
“Có thể tùy ý lấy ra nhiều bình đan dược địa cấp như vậy thì chứng tỏ thế lực ở trong tay tiền bối là rất lớn và thực lực thì thâm sâu vô cùng?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt có chút tò mò nhìn qua hai người, hỏi. “Hai người biết cảnh giới của gia gia sao?”.
“Làm sao mà biết được?”. La Thiên cười khổ một tiếng rồi lắc đầu. “Có thể phá vỡ hư không mà đi thì cảnh giới của tiền bối ít nhất cũng phải vượt qua Hóa Cảnh, thậm chí còn cao hơn thế nữa?”.
“Ta cũng nghĩ giống như thế?”. Thanh Lương các chủ gật đầu. Sau đó, hắn mạnh tay kéo La Thiên rời đi và nói. “Ở đây không còn chuyện của ta nữa rồi? Lâm tiểu thư, tên tiểu tử đó giao lại cho ngươi?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì gật đầu nhẹ một cái rồi nhanh chân đi vào trong phòng và ngồi xuống ở bên cạnh hắn. Cô chạm nhẹ lòng bàn tay mềm mại lên gương mặt hắn mà không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
Cô thật sự rất vui sướng khi nhìn thấy tình trạng của Đế Nguyên Quân đã tốt hơn trước rất nhiều. Nhìn gương mặt anh tuấn cùng với đôi môi hồng hào, Lâm Tuyết Nhi bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi từ từ cúi người xuống.
Đôi môi cô hồng hào khẽ run lên một cái rồi từ từ điểm lên một nụ hôn ngọt ngào. ‘Nhanh chóng tỉnh dậy đi?’.
- --