Đứng ở ngoài xa, Hứa Tiểu Kiều nhìn Tương Hồng tung chưởng đánh tới thì bất chợt nở một nụ cười lạnh, ánh mắt cô khinh thường nhìn Tương Hồng rồi lớn giọng nói châm chọc. “Ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao?”.
Nhìn chưởng lực chuẩn bị đánh tới, Hứa Tiểu Kiều tay phải từ từ đưa lên cao, lòng bàn tay hướng ra ngoài. Khí tức trên người Hứa Tiểu Kiều dần dần tăng lên rồi bỗng bùng phát một cỗ khí lực mạnh mẽ khiến mặt đất phải rung chuyển.
Từ trên lòng bàn tay, Hứa Tiểu Kiều ngưng tụ một đạo tinh quang sáng chói rồi đánh ra một chưởng.
Oanh!
Song chưởng đối chiến bùng phát một cỗ khí tức mạnh mẽ và một đợt phong bạo mang theo lực lượng của hai người nổ bắn ra xung quanh.
Nhìn chưởng ấn bị ngăn lại một cách dễ dàng, Tương Hồng vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Kiều. Khóe miệng cô run nhẹ một cái rồi cắn chặt răng rốt ra một tiếng. “Tưởng ngăn ta được sao?”.
“Phá”.
Ngay sau tiếng quát, Tương Hồng toàn thân thúc dục chân nguyên lên đến cực hạn và không tiếc tung ra đại chiêu của mình. Nhưng...
“Cái gì?”. Tương Hồng sắc mặt đột biến thốt ra, ánh mắt cô nhìn Hứa Tiểu Kiều đang nhàn nhã nở một nụ cười bằng ánh mắt không thể tin được.
Cô mặc dù là đệ tử của Thương Hằng các chủ nhưng không vì thế mà cô lấy làm kiêu, mà trái lại là cô chính là một người say mê tu luyện. Mười tám tuổi đột phá Ngưng Hải cảnh, hai mươi ba tuổi đột phá Ngưng Hải cảnh tầng tám. Mặc dù tốc độ tu luyện có thể không nhanh bằng những thiên kiêu khác nhưng mỗi cảnh giới cô đều cố gắng luyện đến mức cao nhất có thể. Và cũng vì thế mà thực lực của cô được xem là cao đối với các đệ tử cùng cảnh giới nên được người khác ca tụng là thiên kiêu.
Cô tưởng chừng bản thấy lấy sự tự tin về cảnh giới của mình để đánh bại Hứa Tiểu Kiều một cách dễ dàng nhưng mà có một điều cô không thể tin được là một chưởng gần như toàn lực vậy mà không thể đẩy lùi Hứa Tiểu Kiều dù chỉ một bước. Thậm chí Hứa Tiểu Kiều ngăn chặn một chưởng này dễ dàng đến như vậy.
Gương mặt Hứa Tiểu Kiều vẫn đáng ghét và không có một chút biến sắc nào cả. Điều này khiến Tương Hồng không thể tin được và bất cẩn để lộ sơ hở.
Nhìn sắc mặt Tương Hồng xám xịt khiến Hứa Tiểu Kiều càng thêm khoái chí. Khóe miệng cô cười nhếch lên một cái rồi lên tiếng chế giễu. “Lão sư ngươi không dạy là không được phân tâm trong khi giao chiến sao?”.
“Hay có dạy mà ngươi không biết?”.
Lời nói vừa dứt, Hứa Tiểu Kiều toàn thân phát lực rồi dốc sức đánh văng Tương Hồng ra xa gần năm trượng rồi ngã nhào ở trên nền đất. Trên khóe miệng ẩn ẩn chảy xuống một dòng huyết dịch tanh nồng.
Đám đệ tử khác thấy vậy thì kinh hãi không thôi. họ không thể ngờ Tương Hồng sư tỷ vậy mà bị người lạ mặt kia đánh bại chỉ trong một chiêu. Thậm chí cô ta còn chưa tung ra hết toàn lực.
Điều này càng khiến họ cảm thấy lo lắng ở trong lòng và trong đầu họ thầm hiểu lý do vì sao hai vị đường chủ lại khách sáo đối với năm người bọn họ như thế. Không phải vì họ quen biết mà dựa vào thực lực của bản thân.
Cũng vì thế nên trong lòng họ bây giờ đang cảm thấy bản thân mình thật sự buồn cười. Ban đầu họ còn chế giễu năm người Lâm Tuyết Nhi mà không hề hay biết bản thân ở trong mắt họ chẳng là gì cả.
Đây chẳng phải là đang tự chế giễu bản thân mình hay sao?
Đứng cách đó không xa, Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt đầy sự chế giễu nhìn lướt qua đám đệ tử đứng thất thần và biểu cảm khó tin ở trên gương mặt nên càng cảm thấy cao hứng. Sau đó cô đưa mắt nhìn về phía Tương Hồng rồi lên tiếng.
“Đừng nói với ta là ngươi chỉ có chút thực lục này thôi chứ?”.
“Không phải ngươi luôn miệng cứ đề cao bản thân lắm sao? Sao bây giờ lại đứng còn không vững thế kia?”.
“Ta nói này, các ngươi dù sao cũng là người đồng môn mà đứng nhìn sư tỷ mình sắp ngã mà không đỡ người ta sao?”.
“Phải là ta thì ta từ mặt đám sư đệ sư muội các ngươi rồi”.
Nghe Hứa Tiểu Kiều nói như vậy nên có một vài tên đệ tử chạy lại có ý định đưa tay ra đỡ lấy thì bị Tương Hồng gạt phăng tay ra rồi lớn tiếng quát mắng. “Còn chưa đủ mất mặt hay sao?”.
Bị Hứa Tiểu Kiều buông lời châm chọc và khinh thường, Tương Hồng vẻ mặt tức giận nhìn Hứa Tiểu Kiều không rời, hai tay cô nắm chặt, khí tức trên người mặc dù thấp hơn trước nhưng khí thế vẫn cứ như cũ rất là cao ngạo.
Nhìn bản mặt đáng ghét của Hứa Tiểu Kiều một lúc thì Tương Hồng bất chợt thở ra một hơi rồi nở một nụ cười nói. “Cho dù ngươi có thực lực cao hơn ta thì như thế nào?”.
“Chẳng phải chỉ một mình ngươi? Còn những người khác thì không có thực lực được như thế”.
“Còn bọn ta thì khác, số lượng nhiều hơn các ngươi...”.
Tương Hồng lời nói chưa kịp dứt thị bị một tiếng cười lớn cắt ngang và một giọng nói êm ấm từ xa vang lên. “Haha… Ta nói này?”.
“Ngươi nghĩ ai cũng có suy nghĩ giống như ngươi sao? Ta không biết những người đó có thân thế hay là đệ tử của ai nhưng bọn họ còn có cái đầu biết suy nghĩ hơn ngươi nhiều”.
“Những người khác nhìn thấy hai vị đường chủ khách khí với bọn ta thì chắc hẳn cũng ngầm hiểu giữa hai bên có chuyện gì đó nên mới được đối đãi như vậy. Đó chỉ là một phần thôi nha, còn ngươi với mấy người a dua, xu nịnh và dựa hơi vào ngươi chỉ có cái đầu cho đẹp mà không biết suy nghĩ”.
“Chỉ có ngươi dựa hơi vào các chủ, nghĩ bản thân là đệ tử thân truyền của Thương Hằng các chủ nên nghĩ bản thân có thể làm được mọi chuyện mà không kiêng dè một ai cả?. Ngươi nghĩ ai cũng sợ hãi, lo lắng trước cái bóng ở sau lưng ngươi sao?”.
“Đúng là buồn cười”.
Lạc Tuyết Dung từng bước đi về phía Hứa Tiểu Kiều vừa đưa mắt nhìn Tương Hồng rồi tiếp tục nói. “Ngươi tưởng dựa vào số lượng mà hù dọa bọn ta sao?”.
“Ta nói không ngoa chứ thực lực của các ngươi quá bình thường, ngay cả một người không thuần về tu luyện thực lực như ta vẫn có thể đánh bại các ngươi thì lấy gì để hù để dọa?”.
“Chưa kể, các ngươi dựa vào cảnh giới để làm mốc đo thực lực? Tầm nhìn đúng là quá hạn hẹp”.
“Nếu không tin lời ta nói thì… Không ngại có thể thử”.
Lời nói vừa dứt, Lạc Tuyết Dung khí tức Ngưng Hải cảnh tầng năm mạnh mẽ bộc phát ra ngoài khiến những người khác phải há hốc mồm kinh hãi. Mặc dù cảnh giới thua kém Hứa Tiểu Kiều nhưng mật đột chân nguyên thì không thua kém nhau quá nhiều. Thậm chí còn tinh thuần hơn cả Hứa Tiểu Kiều.
Bị khí thế của cả hai người áp bức khiến đám đệ tử không một ai dám lên tiếng. Duy chỉ có Tương Hồng vẫn ngu ngốc tự cho bản thân mình là đúng. “Các ngươi còn đứng đó làm gì?”.
“Còn không nhanh cùng ta giáo huấn chúng”.
“Tất cả cùng lên”.
Lời nói vừa dứt, Tương Hồng trên gương mặt đầy vẻ tự tin xông lên. Khí tức trên người một lần nữa bộc phát ra ngoài rồi tung quyền đánh về phía hai người.
Đáp lại, Lạc Tuyết Dung lắc đầu thở ra một hơi. “Mù quáng, ngươi không biết bản thân đang ở trong vị thế như thế nào sao?”.
Nhìn song quyền đánh tới, Hứa Tiểu Kiều và Lạc Tuyết Dung cũng đồng thời thúc dục chân nguyên rồi đánh ra một quyền.
Oanh!
Bốn quyền mạnh mẽ va chạm bùng phát một đợt phong bạo mạnh mẽ quét ra xung quanh.
Ngay sau tiếng động lớn đó, một đạo thân ảnh yếu ớt bị đánh văng ra xa gần mười trượng nằm lăn lóc ở trên nền đất. Tương Hồng gương mặt trắng bệch phun ra một ngụm huyết dịch tanh nồng, cơ thể run rẩy cố gắng chống đỡ cơ thể đứng dậy. Tương Hồng đưa mắt nhìn những người khác đầy vẻ không cam lòng, cô không thể ngờ họ lại tin lời của một người xa lạ mà không nghe theo lời cô.
Điều này khiến Tương Hồng càng thêm tức tối, ánh mắt cô cảm thấy khó hiểu nhìn những người khác. “Các ngươi...”.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau một lúc rồi gật đầu lên tiếng.
“Tương Hồng sư tỷ, lời của những người này nói không sai?”.
“Bon ta không nghe theo ngươi vì ngươi quá vô lý”.
“Mặc dù ta không thân không thích gì với hai vị đường chủ nhưng ta tin tưởng vào những sắp xếp của họ. Còn ngươi thì quá mù quáng, lúc nào cũng xem bản thân mình là đúng”.
“Ta quá chán vì lúc nào cũng phải nhìn mặt ngươi mà làm rồi”.
“Kỳ thực, ta chỉ sợ trước các chủ còn ngươi thì không”.
“...”.
Khí nộ công tâm, Tương Hồng đột nhiên run lên một cái rồi phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người liên tục giảm xuống cho đến khi không còn một chút chân nguyên nào trong cơ thể.
Lúc này, gương mặt Tương Hồng dường như không còn chút khí sắc. Bước chân cô lảo đảo đi ra ngoài, trên khóe miệng liên tục lầm nhẩm những thanh âm như muốn hỏi. “Tại sao?”.
Đợi bóng dáng Tương Hồng khuất mắt, đám đệ tử lúc này mới thở dài ra từng hơi và trên gương mặt lộ ra vẻ tiếc rẻ thay cho Tương Hồng vì cô trước đây không phải giống như bây giờ. Kể từ khi cô trở thành đệ tử thân truyền của các chủ và được những người khác tung hô, nịnh nọt, bảo bọc nên tính cách cô dần dần thay đổi. Từ một con người hồn nhiên được nhiều đệ tử mến mộ thành một người có tính cách giống như bây giờ.
Ngồi ở bên dưới đáy huyết trì!
Toàn thân Đế Nguyên Quân bị một vầng tinh quang màu đỏ, màu đen đan xen. Khí tức từ trên vầng tinh quang toát ra một cảm giác cực kỳ huyền bí và cỗ lão. Cổ khí tức đó tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại có một loại khí tức sinh mệnh cực kỳ nồng đậm.
Ở giữa trung tâm vầng tinh quang, Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra bùng phát một đạo tinh quang sáng chói đâm xuyên qua Huyết Trì và xông thẳng lên khỏi mặt nước.
Nhìn thấy một cột sáng từ dưới đáy huyết trì xộc lên, đám người Lâm Tuyết Nhi thấy thế thì lộ ra một nụ cười vui mừng ở trên gương mặt. “Hắn xuất quan”.
- --
Nhìn chưởng lực chuẩn bị đánh tới, Hứa Tiểu Kiều tay phải từ từ đưa lên cao, lòng bàn tay hướng ra ngoài. Khí tức trên người Hứa Tiểu Kiều dần dần tăng lên rồi bỗng bùng phát một cỗ khí lực mạnh mẽ khiến mặt đất phải rung chuyển.
Từ trên lòng bàn tay, Hứa Tiểu Kiều ngưng tụ một đạo tinh quang sáng chói rồi đánh ra một chưởng.
Oanh!
Song chưởng đối chiến bùng phát một cỗ khí tức mạnh mẽ và một đợt phong bạo mang theo lực lượng của hai người nổ bắn ra xung quanh.
Nhìn chưởng ấn bị ngăn lại một cách dễ dàng, Tương Hồng vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Hứa Tiểu Kiều. Khóe miệng cô run nhẹ một cái rồi cắn chặt răng rốt ra một tiếng. “Tưởng ngăn ta được sao?”.
“Phá”.
Ngay sau tiếng quát, Tương Hồng toàn thân thúc dục chân nguyên lên đến cực hạn và không tiếc tung ra đại chiêu của mình. Nhưng...
“Cái gì?”. Tương Hồng sắc mặt đột biến thốt ra, ánh mắt cô nhìn Hứa Tiểu Kiều đang nhàn nhã nở một nụ cười bằng ánh mắt không thể tin được.
Cô mặc dù là đệ tử của Thương Hằng các chủ nhưng không vì thế mà cô lấy làm kiêu, mà trái lại là cô chính là một người say mê tu luyện. Mười tám tuổi đột phá Ngưng Hải cảnh, hai mươi ba tuổi đột phá Ngưng Hải cảnh tầng tám. Mặc dù tốc độ tu luyện có thể không nhanh bằng những thiên kiêu khác nhưng mỗi cảnh giới cô đều cố gắng luyện đến mức cao nhất có thể. Và cũng vì thế mà thực lực của cô được xem là cao đối với các đệ tử cùng cảnh giới nên được người khác ca tụng là thiên kiêu.
Cô tưởng chừng bản thấy lấy sự tự tin về cảnh giới của mình để đánh bại Hứa Tiểu Kiều một cách dễ dàng nhưng mà có một điều cô không thể tin được là một chưởng gần như toàn lực vậy mà không thể đẩy lùi Hứa Tiểu Kiều dù chỉ một bước. Thậm chí Hứa Tiểu Kiều ngăn chặn một chưởng này dễ dàng đến như vậy.
Gương mặt Hứa Tiểu Kiều vẫn đáng ghét và không có một chút biến sắc nào cả. Điều này khiến Tương Hồng không thể tin được và bất cẩn để lộ sơ hở.
Nhìn sắc mặt Tương Hồng xám xịt khiến Hứa Tiểu Kiều càng thêm khoái chí. Khóe miệng cô cười nhếch lên một cái rồi lên tiếng chế giễu. “Lão sư ngươi không dạy là không được phân tâm trong khi giao chiến sao?”.
“Hay có dạy mà ngươi không biết?”.
Lời nói vừa dứt, Hứa Tiểu Kiều toàn thân phát lực rồi dốc sức đánh văng Tương Hồng ra xa gần năm trượng rồi ngã nhào ở trên nền đất. Trên khóe miệng ẩn ẩn chảy xuống một dòng huyết dịch tanh nồng.
Đám đệ tử khác thấy vậy thì kinh hãi không thôi. họ không thể ngờ Tương Hồng sư tỷ vậy mà bị người lạ mặt kia đánh bại chỉ trong một chiêu. Thậm chí cô ta còn chưa tung ra hết toàn lực.
Điều này càng khiến họ cảm thấy lo lắng ở trong lòng và trong đầu họ thầm hiểu lý do vì sao hai vị đường chủ lại khách sáo đối với năm người bọn họ như thế. Không phải vì họ quen biết mà dựa vào thực lực của bản thân.
Cũng vì thế nên trong lòng họ bây giờ đang cảm thấy bản thân mình thật sự buồn cười. Ban đầu họ còn chế giễu năm người Lâm Tuyết Nhi mà không hề hay biết bản thân ở trong mắt họ chẳng là gì cả.
Đây chẳng phải là đang tự chế giễu bản thân mình hay sao?
Đứng cách đó không xa, Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt đầy sự chế giễu nhìn lướt qua đám đệ tử đứng thất thần và biểu cảm khó tin ở trên gương mặt nên càng cảm thấy cao hứng. Sau đó cô đưa mắt nhìn về phía Tương Hồng rồi lên tiếng.
“Đừng nói với ta là ngươi chỉ có chút thực lục này thôi chứ?”.
“Không phải ngươi luôn miệng cứ đề cao bản thân lắm sao? Sao bây giờ lại đứng còn không vững thế kia?”.
“Ta nói này, các ngươi dù sao cũng là người đồng môn mà đứng nhìn sư tỷ mình sắp ngã mà không đỡ người ta sao?”.
“Phải là ta thì ta từ mặt đám sư đệ sư muội các ngươi rồi”.
Nghe Hứa Tiểu Kiều nói như vậy nên có một vài tên đệ tử chạy lại có ý định đưa tay ra đỡ lấy thì bị Tương Hồng gạt phăng tay ra rồi lớn tiếng quát mắng. “Còn chưa đủ mất mặt hay sao?”.
Bị Hứa Tiểu Kiều buông lời châm chọc và khinh thường, Tương Hồng vẻ mặt tức giận nhìn Hứa Tiểu Kiều không rời, hai tay cô nắm chặt, khí tức trên người mặc dù thấp hơn trước nhưng khí thế vẫn cứ như cũ rất là cao ngạo.
Nhìn bản mặt đáng ghét của Hứa Tiểu Kiều một lúc thì Tương Hồng bất chợt thở ra một hơi rồi nở một nụ cười nói. “Cho dù ngươi có thực lực cao hơn ta thì như thế nào?”.
“Chẳng phải chỉ một mình ngươi? Còn những người khác thì không có thực lực được như thế”.
“Còn bọn ta thì khác, số lượng nhiều hơn các ngươi...”.
Tương Hồng lời nói chưa kịp dứt thị bị một tiếng cười lớn cắt ngang và một giọng nói êm ấm từ xa vang lên. “Haha… Ta nói này?”.
“Ngươi nghĩ ai cũng có suy nghĩ giống như ngươi sao? Ta không biết những người đó có thân thế hay là đệ tử của ai nhưng bọn họ còn có cái đầu biết suy nghĩ hơn ngươi nhiều”.
“Những người khác nhìn thấy hai vị đường chủ khách khí với bọn ta thì chắc hẳn cũng ngầm hiểu giữa hai bên có chuyện gì đó nên mới được đối đãi như vậy. Đó chỉ là một phần thôi nha, còn ngươi với mấy người a dua, xu nịnh và dựa hơi vào ngươi chỉ có cái đầu cho đẹp mà không biết suy nghĩ”.
“Chỉ có ngươi dựa hơi vào các chủ, nghĩ bản thân là đệ tử thân truyền của Thương Hằng các chủ nên nghĩ bản thân có thể làm được mọi chuyện mà không kiêng dè một ai cả?. Ngươi nghĩ ai cũng sợ hãi, lo lắng trước cái bóng ở sau lưng ngươi sao?”.
“Đúng là buồn cười”.
Lạc Tuyết Dung từng bước đi về phía Hứa Tiểu Kiều vừa đưa mắt nhìn Tương Hồng rồi tiếp tục nói. “Ngươi tưởng dựa vào số lượng mà hù dọa bọn ta sao?”.
“Ta nói không ngoa chứ thực lực của các ngươi quá bình thường, ngay cả một người không thuần về tu luyện thực lực như ta vẫn có thể đánh bại các ngươi thì lấy gì để hù để dọa?”.
“Chưa kể, các ngươi dựa vào cảnh giới để làm mốc đo thực lực? Tầm nhìn đúng là quá hạn hẹp”.
“Nếu không tin lời ta nói thì… Không ngại có thể thử”.
Lời nói vừa dứt, Lạc Tuyết Dung khí tức Ngưng Hải cảnh tầng năm mạnh mẽ bộc phát ra ngoài khiến những người khác phải há hốc mồm kinh hãi. Mặc dù cảnh giới thua kém Hứa Tiểu Kiều nhưng mật đột chân nguyên thì không thua kém nhau quá nhiều. Thậm chí còn tinh thuần hơn cả Hứa Tiểu Kiều.
Bị khí thế của cả hai người áp bức khiến đám đệ tử không một ai dám lên tiếng. Duy chỉ có Tương Hồng vẫn ngu ngốc tự cho bản thân mình là đúng. “Các ngươi còn đứng đó làm gì?”.
“Còn không nhanh cùng ta giáo huấn chúng”.
“Tất cả cùng lên”.
Lời nói vừa dứt, Tương Hồng trên gương mặt đầy vẻ tự tin xông lên. Khí tức trên người một lần nữa bộc phát ra ngoài rồi tung quyền đánh về phía hai người.
Đáp lại, Lạc Tuyết Dung lắc đầu thở ra một hơi. “Mù quáng, ngươi không biết bản thân đang ở trong vị thế như thế nào sao?”.
Nhìn song quyền đánh tới, Hứa Tiểu Kiều và Lạc Tuyết Dung cũng đồng thời thúc dục chân nguyên rồi đánh ra một quyền.
Oanh!
Bốn quyền mạnh mẽ va chạm bùng phát một đợt phong bạo mạnh mẽ quét ra xung quanh.
Ngay sau tiếng động lớn đó, một đạo thân ảnh yếu ớt bị đánh văng ra xa gần mười trượng nằm lăn lóc ở trên nền đất. Tương Hồng gương mặt trắng bệch phun ra một ngụm huyết dịch tanh nồng, cơ thể run rẩy cố gắng chống đỡ cơ thể đứng dậy. Tương Hồng đưa mắt nhìn những người khác đầy vẻ không cam lòng, cô không thể ngờ họ lại tin lời của một người xa lạ mà không nghe theo lời cô.
Điều này khiến Tương Hồng càng thêm tức tối, ánh mắt cô cảm thấy khó hiểu nhìn những người khác. “Các ngươi...”.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau một lúc rồi gật đầu lên tiếng.
“Tương Hồng sư tỷ, lời của những người này nói không sai?”.
“Bon ta không nghe theo ngươi vì ngươi quá vô lý”.
“Mặc dù ta không thân không thích gì với hai vị đường chủ nhưng ta tin tưởng vào những sắp xếp của họ. Còn ngươi thì quá mù quáng, lúc nào cũng xem bản thân mình là đúng”.
“Ta quá chán vì lúc nào cũng phải nhìn mặt ngươi mà làm rồi”.
“Kỳ thực, ta chỉ sợ trước các chủ còn ngươi thì không”.
“...”.
Khí nộ công tâm, Tương Hồng đột nhiên run lên một cái rồi phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người liên tục giảm xuống cho đến khi không còn một chút chân nguyên nào trong cơ thể.
Lúc này, gương mặt Tương Hồng dường như không còn chút khí sắc. Bước chân cô lảo đảo đi ra ngoài, trên khóe miệng liên tục lầm nhẩm những thanh âm như muốn hỏi. “Tại sao?”.
Đợi bóng dáng Tương Hồng khuất mắt, đám đệ tử lúc này mới thở dài ra từng hơi và trên gương mặt lộ ra vẻ tiếc rẻ thay cho Tương Hồng vì cô trước đây không phải giống như bây giờ. Kể từ khi cô trở thành đệ tử thân truyền của các chủ và được những người khác tung hô, nịnh nọt, bảo bọc nên tính cách cô dần dần thay đổi. Từ một con người hồn nhiên được nhiều đệ tử mến mộ thành một người có tính cách giống như bây giờ.
Ngồi ở bên dưới đáy huyết trì!
Toàn thân Đế Nguyên Quân bị một vầng tinh quang màu đỏ, màu đen đan xen. Khí tức từ trên vầng tinh quang toát ra một cảm giác cực kỳ huyền bí và cỗ lão. Cổ khí tức đó tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại có một loại khí tức sinh mệnh cực kỳ nồng đậm.
Ở giữa trung tâm vầng tinh quang, Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra bùng phát một đạo tinh quang sáng chói đâm xuyên qua Huyết Trì và xông thẳng lên khỏi mặt nước.
Nhìn thấy một cột sáng từ dưới đáy huyết trì xộc lên, đám người Lâm Tuyết Nhi thấy thế thì lộ ra một nụ cười vui mừng ở trên gương mặt. “Hắn xuất quan”.
- --