Ở trong đại sảnh Mã gia!
“Cha, chuyện này người phải làm chủ cho ta”. Mã Hồng Hoa ánh mắt căm phẫn, tức giận và mang theo mỗi nỗi mong đợi nhìn cha của mình nói. “Tiểu Xuyến bị đứa con hoang kia đánh phế, nếu như người không giúp ta thì ai có thể giúp được đây?”.
“Hồng Hoa, con yên tâm”. Ngồi ở trên ghế gia chủ, Mã Đạt vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ trả lời. “Chuyện này không cần con lên tiếng thì ta cũng tự khắc sẽ ra tay”.
“Ta thật sự không ngờ, cái chết của Mã Hồng Tuấn và bây giờ là đến Tiểu Xuyến bị phế bỏ đan điền đều liên quan đến tên Đế Nguyên Quân?”.
“Nhưng người của ta tìm kiếm nãy giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức nào cả”. Mã Hồng Hoa hai tay thít chặt, ánh mắt cô lộ rõ vẻ tức giận nhìn những vị trưởng lão ngồi ở phía bên dưới, nói với giọng điệu trách móc. “Nếu như không nhanh thì bọn chúng sẽ rời đi mất”.
“Cả tên Vương Bạch Ngạn khốn chết kia nữa? Hắn không nhờ Mã gia thì đâu được như ngày hôm nay?”.
“Hồng Hoa?”. Mã Đạt trừng mắt nhìn Mã Hồng Hoa rồi quát lớn một tiếng. “Được rồi?”.
“Chuyện này không phải chỉ mình con, mối thù này ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng”.
“...”. Mã Hồng Hoa vẻ mặt phẫn uất ngồi xuống.
Sau đó, Mã Đạt đưa mắt nhìn về phía đại trưởng lão, hỏi. “Đại trưởng lão, chuyện mà ta giao cho ngươi làm đến đâu rồi?”.
“Gia chủ, ngươi yên tâm”. Đại trưởng lão đứng dậy, vẻ mặt cung kính trả lời. “Người khác đi làm thì ta không dám chắc nhưng một khi Dương Hùng ra tay thì ta có thể nắm chắc”.
“Là Dương Hùng đi sao?”. Mã Đạt gật đầu an tâm, nói. “Cũng đúng thôi, mối thù giết con sao có thể tha thứ được?”.
“Chuyện này ta cứ giao cho Dương Hùng làm đi”.
“Cha, đại ca đi thì ta có thể nắm chắc nhưng cũng có khả năng là chúng đã trốn ra khỏi thành từ trước?”. Mã Hồng Hoa suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
“Hừm, chuyện này ta cũng đã có suy nghĩ…”. Mã Đạt gật đầu đáp. “Lão tam, ngươi dẫn người đi ra ngoài thành, tuyệt đối đừng để bọn chúng rời đi”.
“Vâng thưa cha”.
Ở bên ngoài thành!
Đám người Đế Nguyên Quân sau khi trốn được ra khỏi thành thì nhanh chóng leo lên xe kéo rồi chạy một mạch theo hướng Thanh Lan thành.
Ngồi ở bên trong xe, Vương Bạch Ngạn nhìn qua Hứa Hồng Vận rồi lên tiếng. “Phục Nhan Đan ở đây, ta sẽ giúp nàng hộ pháp”.
Nhận viên đan dược vào trong tay, Hứa Hồng Vận khóe miệng khẽ run nhẹ một cái rồi nuốt xuống viên đan dược. Ngay lập tức, cô cảm nhận được một cỗ khí tức nồng đậm bùng phát khiến toàn thân cô đau đớn run lên.
Sau đó, Vương Bạch Ngạn ngồi ở sau lưng cô rồi dùng chân nguyên nồng đậm của bản thân xâm nhập vào trong cơ thể Hứa Hồng Vận và giúp cô bắt đầu luyện hóa đan dược.
Thời gian dần trôi qua, khoảng nửa nén hương sau!
Cả hai người dần dần tỉnh lại, Hứa Hồng Vận hai mắt từ từ mở ra rồi đưa hai tay lên thì nhìn thấy làn da khô rát nhăn nheo trước đây đã biến mất và thay vào đó là một làn da trắng sáng, mịn màng. Sau đó, cô đưa tay vuốt lên gương mặt thì không khỏi bất ngờ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, gương mặt sần sùi do bị huy dung nay đã biến mất và thay vào đó là một làn da căng mịn giống như một nữ tử tuổi hai lăm hai sáu tuổi. Thấy bản thân không chỉ hồi phục mà thậm chí còn tốt hơn trước, Hứa Hồng Vận vẻ mặt đầy kinh ngạc thốt ra. “Công dụng của đan dược quá huyền diệu rồi”.
Nhìn Hứa Hồng Vận trở lại dáng vẻ trước đây, Vương Bạch Ngạn không kiềm được sự vui sướng ở trong lòng liền đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt cô, nói. “Thật may quá”.
“Vương gia chủ, ngươi tranh thủ hồi phục trước đi”. Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn về hướng Ngọa Cương thành, nói. “Ta nghĩ tối nay không được yên ả đâu?”.
“Ta đã từ bỏ ghế gia chủ rồi nên ngươi cũng đừng gọi ta thế nữa?”. Vương Bạch Ngạn lắc đầu một cái rồi lên tiếng trả lời. “Công tử nói không sai, người Mã gia sẽ đuổi tới rất nhanh nhưng cũng đừng quá lo lắng”.
“Chỉ cần người đến không phải gia chủ, trưởng lão thì ta chắc chắn có thể bảo vệ các ngươi chu toàn”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu đáp. “Vậy thì ta yên tâm rồi”.
Hơn một canh giờ sau!
Trong lúc đám người đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên. Hai mắt Đế Nguyên Quân thình lình mở lớn và ánh mắt hướng nhìn về phía phương hướng Ngư Hoa thành thì khẽ cau mày. “Có người đuổi đến rồi”.
Ngay lập tức, những người khác đều trừng mắt nhìn về phía đám người đang đuổi đến.
Cảm nhận khí tức đám người đang đuổi đến, Vương Bạch Ngạn bật đứng dậy rồi nói. “Các ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên cứ ở trong này, chuyện ở bên ngoài thì để ta giải quyết”.
Lời nói vừa dứt, Vương Bạch Ngạn chủ động đi ra ngoài rồi nhảy lên trên nóc xe kéo rồi lớn tiếng nói. “Các vị, trời lúc này cũng đã khuya. Không biết các vị là ai? Vì sao đuổi theo ta gì?”.
Đáp lại, tên hắc y nhân cầm đầu lớn tiếng hỏi lại. “Kẻ lên tiếng là ai? Bọn ta phụng mệnh các chủ truy bắt kẻ trộm”.
“Tại hạ Vương Bạch Ngạn đến từ Ngọa Cương thành”. Vương Bạch Ngạn suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời. “Không biết các vị vì cớ gì nói ta lấy trộm đồ của các ngươi?”.
“Ngươi là người của Vương gia?”. Tên cầm đầu lớn giọng đáp.
“Đúng”. Vương Bạch Ngạn ánh mắt lộ ra vẻ ghê tởm nhìn đám hắc y nhân, gật đầu nói.
“Công Liên Hội cùng Vương gia các ngươi từ trước đến nay không thù không oán, chẳng nhẽ ngươi định bao che cho đám người ở bên trong xe sao?”. Tên cầm đầu ánh mắt lộ ra vẻ kiêng dè nhìn Vương Bạch Ngạn rồi suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng đáp lại. “Ngươi muốn cùng Công Liên Hội bọn ta là địch?”.
“Thì ra là người của Công Liên Hội, nghe danh tiếng đã lâu”. Vương Bạch Ngạn cau mày, đáp. “Các hạ, hà cớ gì nói nặng lời như vậy? Bọn ta từ Ngọa Cương thành đi ra ngoài thì sao có thể lấy đồ của các ngươi được?”.
“Hừ”. Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, quát. “Ta nể tình ngươi là người của Vương gia nên mới khách sáo với ngươi như vậy? Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ là bọn ta không dám ra tay?”.
“Nhanh dao bọn chúng ra đây? Nếu không thì đừng trách bọn ta ra tay độc ác?”.
‘Tên cầm đầu có thực lực không tệ, còn những tên còn lại chỉ là Ngưng Hải cảnh nhưng số lượng hơn hai mươi người nên nếu như đánh với bọn chúng một trận thì chỉ sợ người của Mã gia phát hiện? Như thế thì không hay một chút nào cả’. Vương Bạch Ngạn ánh mắt nhìn tên cầm đầu một lúc rồi lớn tiếng đáp lại. “Ta đang trên đường ra ngoài có chút việc nên không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên các vị hãy rời đi cho”.
Bị Vương Bạch Ngạn hai lần cự tuyệt, tên cầm đầu ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm về phía xe kéo rồi tung ra khí tức Thiên Địa cảnh, quát. “Nếu ngươi đã khăng khăng bảo vệ bọn chúng thì đừng trách ta”.
“Tên này để ta giải quyết còn các ngươi bắt những con chuột ở trong xe kia lại”.
“Vâng”. Đám người hắc y nhân ở phía sau đồng thanh đáp.
‘Nếu chuyện này đã không giấu được thì thôi vậy?’. Nhìn đám hắc y nhân xông lên, Vương Bạch Ngạn hít vào một hơi rồi lớn tiếng quát. “Ta thật sự không muốn giao chiến nhưng các ngươi ép người quá đáng? Nếu đã như thế thì ta cũng không cần kiêng nể gì nữa?”.
“Đến đây”.
Lời nói vừa dứt, Vương Bạch Ngạn bộc phát toàn bộ lực lượng và khí tức Thiên Địa cảnh tầng ba kinh khủng đè nén ra một khu vực rộng lớn khiến đám hắc y nhân bị giật mình và đứng dừng lại, ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Vương Bạch Ngạn lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng.
Bọn họ không ngờ trung niên nhân trước mặt lại có sức mạnh kinh khủng đến thế. Cảm giác khí tức trên người Vương Bạch Ngạn bộc phát ra không hề thua kém các chủ mà thậm chí còn có phần mạnh hơn. Và chỉ trong một thời gian tích tắc, tên cầm đầu cảm nhận được có một cỗ khí tức tử vong từ trong ánh mắt của Vương Bạch Ngạn và nếu như hắn không ra hiệu cho những người ở phía sau dừng lại thì rất có thể sẽ bị giết chết chỉ trong nháy mắt.
Nhìn chiếc xe kéo đang dần rời đi, tên cầm đầu không kiềm chế được mà vung tay đánh mạnh một quyền xuống tảng đá ở bên vệ đường. Ánh mắt hắn lộ rõ sự tức giận và căm phẫn quát. “Khốn kiếp”.
“Nếu như không có tên Vương Bạch Ngạn thì đám chuột nhắt kia sao chạy thoát được?”. Tên cầm đầu cố nén xuống cơn tức rồi quay người, ánh mắt lộ ra vẻ không cam chịu nói. “Quay về báo với các chủ, đi”.
Đứng ở trên nóc xe một lúc lâu nhưng không thấy đám hắc y nhân đuổi theo, Vương Bạch Ngạn lúc này mới thở dài được một hơi rồi đi vào trong xe thì thấy đám người ở bên trong đang cười nói rất là vui vẻ.
Nhất là hắn nhìn thấy Lạc Tuyết Dung cùng Hứa Hồng Vận cười đùa nói chuyện thì cảm thấy khó hiểu. “Các ngươi không sợ đám người kia sao?”.
Đáp lại, Lạc Tuyết Dung nhìn qua Vương Bạch Ngạn rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Nếu như không có Vương bá ra tay thì bọn ta cũng không có gì phải sợ? Ta thì thấy bọn chúng mới là người may mắn”.
Sau đó, Lạc Tuyết Dung chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, nói. “Nếu người ra tay không phải là Vương bá mà là hắn thì chuyện sẽ không dễ dàng như thế này đâu?”.
“Haha… Đúng là vậy?”. Vương Bạch Ngạn cười lớn một tiếng, đáp. “Nguyên Quân công tử có thể chặn được một kích ba phần lực của Tinh Cực cảnh cường giả thì những tên này sao có thể so sánh được?”.
Đám người đang trò chuyện vui vẻ và di chuyển được thêm một lúc lâu nữa thì đột nhiên. Cả Đế Nguyên Quân và Vương Bạch Ngạn đồng thời nhìn về phía Ngọa Cương thành lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng.
Ngay lúc những người khác đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị lời nói của Vương Bạch Ngạn làm cho giật mình, kinh hãi. “Khí tức Thiên Địa cảnh cường đại và số lượng người đuổi theo đông như thế này thì không thể sai vào đâu được?”.
Vương Bạch Ngạn lớn tiếng quát. “Tất cả chuẩn bị chiến đấu… Người của Mã gia đuổi đến rồi?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt.
“Cha, chuyện này người phải làm chủ cho ta”. Mã Hồng Hoa ánh mắt căm phẫn, tức giận và mang theo mỗi nỗi mong đợi nhìn cha của mình nói. “Tiểu Xuyến bị đứa con hoang kia đánh phế, nếu như người không giúp ta thì ai có thể giúp được đây?”.
“Hồng Hoa, con yên tâm”. Ngồi ở trên ghế gia chủ, Mã Đạt vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ trả lời. “Chuyện này không cần con lên tiếng thì ta cũng tự khắc sẽ ra tay”.
“Ta thật sự không ngờ, cái chết của Mã Hồng Tuấn và bây giờ là đến Tiểu Xuyến bị phế bỏ đan điền đều liên quan đến tên Đế Nguyên Quân?”.
“Nhưng người của ta tìm kiếm nãy giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức nào cả”. Mã Hồng Hoa hai tay thít chặt, ánh mắt cô lộ rõ vẻ tức giận nhìn những vị trưởng lão ngồi ở phía bên dưới, nói với giọng điệu trách móc. “Nếu như không nhanh thì bọn chúng sẽ rời đi mất”.
“Cả tên Vương Bạch Ngạn khốn chết kia nữa? Hắn không nhờ Mã gia thì đâu được như ngày hôm nay?”.
“Hồng Hoa?”. Mã Đạt trừng mắt nhìn Mã Hồng Hoa rồi quát lớn một tiếng. “Được rồi?”.
“Chuyện này không phải chỉ mình con, mối thù này ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng”.
“...”. Mã Hồng Hoa vẻ mặt phẫn uất ngồi xuống.
Sau đó, Mã Đạt đưa mắt nhìn về phía đại trưởng lão, hỏi. “Đại trưởng lão, chuyện mà ta giao cho ngươi làm đến đâu rồi?”.
“Gia chủ, ngươi yên tâm”. Đại trưởng lão đứng dậy, vẻ mặt cung kính trả lời. “Người khác đi làm thì ta không dám chắc nhưng một khi Dương Hùng ra tay thì ta có thể nắm chắc”.
“Là Dương Hùng đi sao?”. Mã Đạt gật đầu an tâm, nói. “Cũng đúng thôi, mối thù giết con sao có thể tha thứ được?”.
“Chuyện này ta cứ giao cho Dương Hùng làm đi”.
“Cha, đại ca đi thì ta có thể nắm chắc nhưng cũng có khả năng là chúng đã trốn ra khỏi thành từ trước?”. Mã Hồng Hoa suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.
“Hừm, chuyện này ta cũng đã có suy nghĩ…”. Mã Đạt gật đầu đáp. “Lão tam, ngươi dẫn người đi ra ngoài thành, tuyệt đối đừng để bọn chúng rời đi”.
“Vâng thưa cha”.
Ở bên ngoài thành!
Đám người Đế Nguyên Quân sau khi trốn được ra khỏi thành thì nhanh chóng leo lên xe kéo rồi chạy một mạch theo hướng Thanh Lan thành.
Ngồi ở bên trong xe, Vương Bạch Ngạn nhìn qua Hứa Hồng Vận rồi lên tiếng. “Phục Nhan Đan ở đây, ta sẽ giúp nàng hộ pháp”.
Nhận viên đan dược vào trong tay, Hứa Hồng Vận khóe miệng khẽ run nhẹ một cái rồi nuốt xuống viên đan dược. Ngay lập tức, cô cảm nhận được một cỗ khí tức nồng đậm bùng phát khiến toàn thân cô đau đớn run lên.
Sau đó, Vương Bạch Ngạn ngồi ở sau lưng cô rồi dùng chân nguyên nồng đậm của bản thân xâm nhập vào trong cơ thể Hứa Hồng Vận và giúp cô bắt đầu luyện hóa đan dược.
Thời gian dần trôi qua, khoảng nửa nén hương sau!
Cả hai người dần dần tỉnh lại, Hứa Hồng Vận hai mắt từ từ mở ra rồi đưa hai tay lên thì nhìn thấy làn da khô rát nhăn nheo trước đây đã biến mất và thay vào đó là một làn da trắng sáng, mịn màng. Sau đó, cô đưa tay vuốt lên gương mặt thì không khỏi bất ngờ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, gương mặt sần sùi do bị huy dung nay đã biến mất và thay vào đó là một làn da căng mịn giống như một nữ tử tuổi hai lăm hai sáu tuổi. Thấy bản thân không chỉ hồi phục mà thậm chí còn tốt hơn trước, Hứa Hồng Vận vẻ mặt đầy kinh ngạc thốt ra. “Công dụng của đan dược quá huyền diệu rồi”.
Nhìn Hứa Hồng Vận trở lại dáng vẻ trước đây, Vương Bạch Ngạn không kiềm được sự vui sướng ở trong lòng liền đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt cô, nói. “Thật may quá”.
“Vương gia chủ, ngươi tranh thủ hồi phục trước đi”. Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn về hướng Ngọa Cương thành, nói. “Ta nghĩ tối nay không được yên ả đâu?”.
“Ta đã từ bỏ ghế gia chủ rồi nên ngươi cũng đừng gọi ta thế nữa?”. Vương Bạch Ngạn lắc đầu một cái rồi lên tiếng trả lời. “Công tử nói không sai, người Mã gia sẽ đuổi tới rất nhanh nhưng cũng đừng quá lo lắng”.
“Chỉ cần người đến không phải gia chủ, trưởng lão thì ta chắc chắn có thể bảo vệ các ngươi chu toàn”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu đáp. “Vậy thì ta yên tâm rồi”.
Hơn một canh giờ sau!
Trong lúc đám người đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên. Hai mắt Đế Nguyên Quân thình lình mở lớn và ánh mắt hướng nhìn về phía phương hướng Ngư Hoa thành thì khẽ cau mày. “Có người đuổi đến rồi”.
Ngay lập tức, những người khác đều trừng mắt nhìn về phía đám người đang đuổi đến.
Cảm nhận khí tức đám người đang đuổi đến, Vương Bạch Ngạn bật đứng dậy rồi nói. “Các ngươi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên cứ ở trong này, chuyện ở bên ngoài thì để ta giải quyết”.
Lời nói vừa dứt, Vương Bạch Ngạn chủ động đi ra ngoài rồi nhảy lên trên nóc xe kéo rồi lớn tiếng nói. “Các vị, trời lúc này cũng đã khuya. Không biết các vị là ai? Vì sao đuổi theo ta gì?”.
Đáp lại, tên hắc y nhân cầm đầu lớn tiếng hỏi lại. “Kẻ lên tiếng là ai? Bọn ta phụng mệnh các chủ truy bắt kẻ trộm”.
“Tại hạ Vương Bạch Ngạn đến từ Ngọa Cương thành”. Vương Bạch Ngạn suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng trả lời. “Không biết các vị vì cớ gì nói ta lấy trộm đồ của các ngươi?”.
“Ngươi là người của Vương gia?”. Tên cầm đầu lớn giọng đáp.
“Đúng”. Vương Bạch Ngạn ánh mắt lộ ra vẻ ghê tởm nhìn đám hắc y nhân, gật đầu nói.
“Công Liên Hội cùng Vương gia các ngươi từ trước đến nay không thù không oán, chẳng nhẽ ngươi định bao che cho đám người ở bên trong xe sao?”. Tên cầm đầu ánh mắt lộ ra vẻ kiêng dè nhìn Vương Bạch Ngạn rồi suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng đáp lại. “Ngươi muốn cùng Công Liên Hội bọn ta là địch?”.
“Thì ra là người của Công Liên Hội, nghe danh tiếng đã lâu”. Vương Bạch Ngạn cau mày, đáp. “Các hạ, hà cớ gì nói nặng lời như vậy? Bọn ta từ Ngọa Cương thành đi ra ngoài thì sao có thể lấy đồ của các ngươi được?”.
“Hừ”. Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, quát. “Ta nể tình ngươi là người của Vương gia nên mới khách sáo với ngươi như vậy? Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ là bọn ta không dám ra tay?”.
“Nhanh dao bọn chúng ra đây? Nếu không thì đừng trách bọn ta ra tay độc ác?”.
‘Tên cầm đầu có thực lực không tệ, còn những tên còn lại chỉ là Ngưng Hải cảnh nhưng số lượng hơn hai mươi người nên nếu như đánh với bọn chúng một trận thì chỉ sợ người của Mã gia phát hiện? Như thế thì không hay một chút nào cả’. Vương Bạch Ngạn ánh mắt nhìn tên cầm đầu một lúc rồi lớn tiếng đáp lại. “Ta đang trên đường ra ngoài có chút việc nên không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên các vị hãy rời đi cho”.
Bị Vương Bạch Ngạn hai lần cự tuyệt, tên cầm đầu ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm về phía xe kéo rồi tung ra khí tức Thiên Địa cảnh, quát. “Nếu ngươi đã khăng khăng bảo vệ bọn chúng thì đừng trách ta”.
“Tên này để ta giải quyết còn các ngươi bắt những con chuột ở trong xe kia lại”.
“Vâng”. Đám người hắc y nhân ở phía sau đồng thanh đáp.
‘Nếu chuyện này đã không giấu được thì thôi vậy?’. Nhìn đám hắc y nhân xông lên, Vương Bạch Ngạn hít vào một hơi rồi lớn tiếng quát. “Ta thật sự không muốn giao chiến nhưng các ngươi ép người quá đáng? Nếu đã như thế thì ta cũng không cần kiêng nể gì nữa?”.
“Đến đây”.
Lời nói vừa dứt, Vương Bạch Ngạn bộc phát toàn bộ lực lượng và khí tức Thiên Địa cảnh tầng ba kinh khủng đè nén ra một khu vực rộng lớn khiến đám hắc y nhân bị giật mình và đứng dừng lại, ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Vương Bạch Ngạn lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng.
Bọn họ không ngờ trung niên nhân trước mặt lại có sức mạnh kinh khủng đến thế. Cảm giác khí tức trên người Vương Bạch Ngạn bộc phát ra không hề thua kém các chủ mà thậm chí còn có phần mạnh hơn. Và chỉ trong một thời gian tích tắc, tên cầm đầu cảm nhận được có một cỗ khí tức tử vong từ trong ánh mắt của Vương Bạch Ngạn và nếu như hắn không ra hiệu cho những người ở phía sau dừng lại thì rất có thể sẽ bị giết chết chỉ trong nháy mắt.
Nhìn chiếc xe kéo đang dần rời đi, tên cầm đầu không kiềm chế được mà vung tay đánh mạnh một quyền xuống tảng đá ở bên vệ đường. Ánh mắt hắn lộ rõ sự tức giận và căm phẫn quát. “Khốn kiếp”.
“Nếu như không có tên Vương Bạch Ngạn thì đám chuột nhắt kia sao chạy thoát được?”. Tên cầm đầu cố nén xuống cơn tức rồi quay người, ánh mắt lộ ra vẻ không cam chịu nói. “Quay về báo với các chủ, đi”.
Đứng ở trên nóc xe một lúc lâu nhưng không thấy đám hắc y nhân đuổi theo, Vương Bạch Ngạn lúc này mới thở dài được một hơi rồi đi vào trong xe thì thấy đám người ở bên trong đang cười nói rất là vui vẻ.
Nhất là hắn nhìn thấy Lạc Tuyết Dung cùng Hứa Hồng Vận cười đùa nói chuyện thì cảm thấy khó hiểu. “Các ngươi không sợ đám người kia sao?”.
Đáp lại, Lạc Tuyết Dung nhìn qua Vương Bạch Ngạn rồi nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Nếu như không có Vương bá ra tay thì bọn ta cũng không có gì phải sợ? Ta thì thấy bọn chúng mới là người may mắn”.
Sau đó, Lạc Tuyết Dung chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, nói. “Nếu người ra tay không phải là Vương bá mà là hắn thì chuyện sẽ không dễ dàng như thế này đâu?”.
“Haha… Đúng là vậy?”. Vương Bạch Ngạn cười lớn một tiếng, đáp. “Nguyên Quân công tử có thể chặn được một kích ba phần lực của Tinh Cực cảnh cường giả thì những tên này sao có thể so sánh được?”.
Đám người đang trò chuyện vui vẻ và di chuyển được thêm một lúc lâu nữa thì đột nhiên. Cả Đế Nguyên Quân và Vương Bạch Ngạn đồng thời nhìn về phía Ngọa Cương thành lộ ra vẻ cực kỳ ngưng trọng.
Ngay lúc những người khác đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị lời nói của Vương Bạch Ngạn làm cho giật mình, kinh hãi. “Khí tức Thiên Địa cảnh cường đại và số lượng người đuổi theo đông như thế này thì không thể sai vào đâu được?”.
Vương Bạch Ngạn lớn tiếng quát. “Tất cả chuẩn bị chiến đấu… Người của Mã gia đuổi đến rồi?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt.