Ở lại La phủ thêm một vài ngày, Đế Nguyên Quân cùng với La gia chủ đàm đạo từ những chuyện nhỏ nhất cho đến những thứ liên quan đến tu luyện và thậm chí là cả cách cảm ngộ kiếm ý. Cũng trong những ngày ngắn ngủi này, Đế Nguyên Quân đã cho La gia chủ nhìn thấy tu chân giới này muôn hình muôn vẻ và mở ra sự thấu hiểu hơn về cảnh giới tu luyện.
Sau đó, Đế Nguyên Quân rời khỏi La gia và tiếp tục đi vào sâu trong khu trung để tiếp tục tìm kiếm cơ duyên. Bởi vì hắn biết chắc là tên Mạc Anh Nghiêm đó sẽ sớm ngày đột phá Thiên Địa cảnh và với thiên phú của hắn ta cùng với tài nguyên mà Ngạn Tương Môn mang lại thì thực lực của hắn ta sẽ vượt xa hiện tại.
Với thực lực hiện tại của hắn thì việc đối đầu với một Thiên Địa cảnh tầng hai là chuyện có thể nhưng đối với Mạc Anh Nghiêm thì sau lưng hắn ta là một tứ cấp tông môn và có cả Tinh Cực cảnh cường giả tọa trấn. Thậm chí có thể có cả Hóa cảnh cường giả.
Và để nắm chắc, Đế Nguyên Quân vẫn muốn trong thời gian một năm này sẽ tiếp tục đột phá để cảnh giới tăng lên được nhiều nhất. Tuy biết là khó khăn nhưng hắn cũng không thể vì thế mà từ bỏ.
Nhận thấy thời gian gấp gáp, Đế Nguyên Quân ẩn giấu toàn bộ khí tức của bản thân và di chuyển khắp nơi để tìm kiếm. Nhưng đáng tiếc là linh dược ở xung quanh đây đều không đáp ứng được yêu cầu, có cái thì phù hợp nhưng phẩm chất và cấp bậc lại quá thấp.
Trải qua thời gian ròng rã một tháng nhưng Đế Nguyên Quân lại chẳng có thu hoạch. Đứng quan sát ở trên cành cây cao, Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút thất vọng thốt ra. “Cơ duyên đều đã bị lấy đi hết cả rồi sao?”.
Ngay lúc hắn sắp sửa có ý định sẽ rời khỏi Nam Hoang Sơn Mạch để đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên thì đúng lúc này. Đế Nguyên Quân cảm nhận được những cổ khi tức Thiên Địa cảnh đang đổ xô xông về một phía từ nhiều hướng khác nhau thì cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
“Ở đằng kia có chuyện gì sao?”. Cảm thấy hiếu kỳ, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân nhảy qua những cành cây lớn đuổi theo.
Di chuyển thêm một lúc, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một đám người phía bên dưới đang tụ tập lại thành một đám khoảng một trăm người và toàn bộ đều là cường giả Thiên Địa cảnh trở lên và cao nhất là có khoảng ba người đạt cảnh giới đỉnh phong.
Và cách đó không xa, Đế Nguyên Quân cảm nhận được một đạo chân nguyên giao động thì khẽ nhíu mày. Nhìn về phía trận pháp ở trên vách núi, Đế Nguyên Quân không kiềm chế được liền nở một nụ cười vui mừng thốt ra. “Thật không ngờ? Nơi nguy hiểm này vậy mà xuất hiện một cái động phủ”.
“Đây rất có thể là động phủ của một vị cường giả nào đó trước khi chết để lại, chắc có lẽ là muốn để lại truyền thừa cho đời sau?”.
Không nghĩ nhiều, Đế Nguyên Quân từ trên cao nhảy xuống rồi đi về phía trận pháp trước ánh mắt của đám người nhưng mà hắn lại chẳng để ý.
Đám người nhìn hành động của Đế Nguyên Quân thì khẽ nhíu mày. “Tên tiểu tử này là người của thế lực nào? Sao ta lại không cảm nhận được khí tức của hắn?”.
“Đúng là kỳ lạ, ta cũng không thể cảm nhận được?”.
“Có lẽ hắn đã sử dụng bí pháp, hoặc là pháp bảo ẩn giấu khí tức?”.
“Nhìn bộ dáng của tên này chắc là đệ tử của một tông môn lớn nào đó”.
“...”.
Nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân đi về phía trận pháp, đám người cảm thấy khó hiểu và khẽ nhíu mày. “Tên tiểu tử đó định làm gì? Chẳng nhẽ hắn muốn mở trận pháp? Có khi nào hắn ta là trận pháp đại sư?”.
“Không thể nào?”.
“Ta đã dùng rất nhiều cách nhưng không thể phá vỡ được mà tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này làm được sao? Nếu hắn mà mở được thì ta sẽ đi bằng đầu cho các ngươi xem”.
“...”.
Mặc kệ những lời bàn tán, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn trận pháp thì bỗng nở một nụ cười nhẹ. “Đúng là thú vị?”.
“Ta bây giờ đã hiểu vì sao đám người này không phá được trận pháp này rồi? Không biết ai đã bố trí và dùng máu của bản thân để vẽ ra trận pháp, nên nếu như người không cùng huyết thống sẽ không mở ra được?”.
“Đối với đám người kia thì không thể mở ra được nhưng còn ta thì khác”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa cắn nhẹ lên đầu ngón tay và cho một giọt máu chảy xuống rồi điểm nhẹ lên bề mặt trận pháp. Sau đó, hắn đưa hai tay lên kết ấn ở trước ngực rồi đọc pháp quyết. Ngay lập tức, vệt máu dính ở trên bề mặt trận pháp đột nhiên ánh lên và bộc phát ra một cổ chi lực mạnh mẽ.
Ngay khi sắp sửa phá vỡ được trận pháp, Đế Nguyên Quân dường như cảm nhận được ý định của đám người thì thu tay lại rồi quay người nhìn xuống và nói. “Ta nghĩ các ngươi nên thu lại ý định trong đầu đi thì hơn? Các ngươi muốn lợi dụng ta phá bỏ trận pháp rồi xông vào?”.
“Cá ngươi đã hỏi ý kiến của ta hay chưa?”.
“...”. Đám người ở phía dưới nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt họ nhìn về phía Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ ngưng trọng. Họ không biết hắn có cảnh giới như thế nào nhưng chỉ dựa vào việc có thể đọc tâm được thì chứng minh hắn là một tên có thực lực và thủ đoạn rất đáng sợ.
Lúc này, ở trong đám người bỗng có một tên Thiên Địa cảnh tầng ba chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát. “Ta thấy tên này có thể phá vỡ trận pháp? Nếu như ta có thể ép hắn mở động phủ ra thì chẳng phải tốt hơn sao?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bỗng nở một nụ cười nhẹ rồi đạp không đi xuống và nói. “Ngươi thì biết gì về trận pháp này mà dám nói thế? Nếu như ta không ra tay phá bỏ trận pháp thì các ngươi cũng đừng mong có một ai đó làm được? Ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết, trận pháp này chỉ có người cùng huyết mạch với người tạo ra nó mới mở ra và đi vào”.
“Nếu ta không ra tay thì các ngươi đừng nên mơ tưởng?”.
“Ngươi định dùng thực lực để ép ta?”. Đế Nguyên Quân đi về phía tên vừa nói rồi tiếp tục, nói. “Nếu như các ngươi có thể ép ta thì đến đây thử xem? Ta cũng không ngại nói thẳng, cho dù ta có bị các ngươi ép chết thì ta cũng sẽ không bao giờ làm theo lời của các ngươi?”.
“Nếu như ngươi không ngại thì đến thử xem?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút tức giận nhìn tên vừa lên tiếng đó thì lộ ra vẻ khinh thường, nói. “Ta thấy những người ở đây đều có tâm tư nhưng một kẻ giỏi khiêu khích như ngươi khiến ta cảm thấy chán ghét vô cùng”.
“Vậy nên, người nào có thể lấy mạng của hắn ta thì ta sẽ mang người đó cùng đi vào động phủ?”. Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân ngay lập tức quay người rồi đằng không đi về phía trận pháp mà không hề quan tâm đến đám người phía bên dưới.
Bởi vì hắn biết rõ, mục đích của bọn họ đến đây là vì động phủ này và hắn dám chắc một điều là bọn họ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể làm được điều đó.
Đúng như những gì mà hắn suy nghĩ, ở phía bên dưới vang lên những thanh âm giao chiến hết sức quyết liệt và chẳng mấy chốc. Một bóng dáng nam tử khoảng chừng hai tám hai chín tuổi mang theo thủ cấp của tên kia nhảy lên rồi ném xuống dưới chân Đế Nguyên Quân và nói. “Người là do ta giết, ngươi bây giờ có thể đưa ta cùng đi vào được rồi chứ?”.
“Thiên Địa cảnh đỉnh phong, đúng là không tệ?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn nam tử đứng trước mặt rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Nhưng ngươi đừng quá hấp tấp? Ta không biết ở trong kia sẽ có những nguy hiểm gì nên ta muốn tìm thêm một vài người”.
Thấy đám người phía bên dưới nháo nháo và ai ai cũng muốn được lựa chọn thì hắn bỗng nở một nụ cười nhẹ. “Ta chỉ tìm thêm chín người nữa nhưng các ngươi thì quá đông và ai ai cũng có thực lực? Ta cảm thấy rất phân vân khi đưa ra sự lựa chọn”.
“Thôi thì ta thấy các ngươi hãy đánh giết lẫn nhau và sẽ kết thúc khi còn lại chín người. Các ngươi thấy sao?”.
“...”. Nam tử đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì nhìn Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày. Nhìn đám người phía bên dưới bị thao túng rồi đánh giết lẫn nhau thì trong lòng tên nàm tử đột nhiên trở nên trầm xuống và cảm thấy nguội lạnh. Hắn tuy không biết người trẻ tuổi này là ai nhưng trong thâm tâm hắn mách bảo người trẻ tuổi trước mặt này là một người đáng sợ vô cùng.
Suy nghĩ thêm một lúc, nam tử cảm thấy trong lòng khó chịu nêu quay qua hỏi. “Ngươi thấy làm như vậy có đáng?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng, trả lời. “Ngươi nghĩ bọn họ sẽ để yên khi ta ngươi từ trong động phủ đi ra?”.
“...”. Nam tử nghe thấy vậy thì đột nhiên rùng mình một cái. Hắn đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi thở dài ra một hơi. “Là ta suy nghĩ nông cạn”.
- --
Sau đó, Đế Nguyên Quân rời khỏi La gia và tiếp tục đi vào sâu trong khu trung để tiếp tục tìm kiếm cơ duyên. Bởi vì hắn biết chắc là tên Mạc Anh Nghiêm đó sẽ sớm ngày đột phá Thiên Địa cảnh và với thiên phú của hắn ta cùng với tài nguyên mà Ngạn Tương Môn mang lại thì thực lực của hắn ta sẽ vượt xa hiện tại.
Với thực lực hiện tại của hắn thì việc đối đầu với một Thiên Địa cảnh tầng hai là chuyện có thể nhưng đối với Mạc Anh Nghiêm thì sau lưng hắn ta là một tứ cấp tông môn và có cả Tinh Cực cảnh cường giả tọa trấn. Thậm chí có thể có cả Hóa cảnh cường giả.
Và để nắm chắc, Đế Nguyên Quân vẫn muốn trong thời gian một năm này sẽ tiếp tục đột phá để cảnh giới tăng lên được nhiều nhất. Tuy biết là khó khăn nhưng hắn cũng không thể vì thế mà từ bỏ.
Nhận thấy thời gian gấp gáp, Đế Nguyên Quân ẩn giấu toàn bộ khí tức của bản thân và di chuyển khắp nơi để tìm kiếm. Nhưng đáng tiếc là linh dược ở xung quanh đây đều không đáp ứng được yêu cầu, có cái thì phù hợp nhưng phẩm chất và cấp bậc lại quá thấp.
Trải qua thời gian ròng rã một tháng nhưng Đế Nguyên Quân lại chẳng có thu hoạch. Đứng quan sát ở trên cành cây cao, Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút thất vọng thốt ra. “Cơ duyên đều đã bị lấy đi hết cả rồi sao?”.
Ngay lúc hắn sắp sửa có ý định sẽ rời khỏi Nam Hoang Sơn Mạch để đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên thì đúng lúc này. Đế Nguyên Quân cảm nhận được những cổ khi tức Thiên Địa cảnh đang đổ xô xông về một phía từ nhiều hướng khác nhau thì cảm thấy nghi hoặc vô cùng.
“Ở đằng kia có chuyện gì sao?”. Cảm thấy hiếu kỳ, Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân nhảy qua những cành cây lớn đuổi theo.
Di chuyển thêm một lúc, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một đám người phía bên dưới đang tụ tập lại thành một đám khoảng một trăm người và toàn bộ đều là cường giả Thiên Địa cảnh trở lên và cao nhất là có khoảng ba người đạt cảnh giới đỉnh phong.
Và cách đó không xa, Đế Nguyên Quân cảm nhận được một đạo chân nguyên giao động thì khẽ nhíu mày. Nhìn về phía trận pháp ở trên vách núi, Đế Nguyên Quân không kiềm chế được liền nở một nụ cười vui mừng thốt ra. “Thật không ngờ? Nơi nguy hiểm này vậy mà xuất hiện một cái động phủ”.
“Đây rất có thể là động phủ của một vị cường giả nào đó trước khi chết để lại, chắc có lẽ là muốn để lại truyền thừa cho đời sau?”.
Không nghĩ nhiều, Đế Nguyên Quân từ trên cao nhảy xuống rồi đi về phía trận pháp trước ánh mắt của đám người nhưng mà hắn lại chẳng để ý.
Đám người nhìn hành động của Đế Nguyên Quân thì khẽ nhíu mày. “Tên tiểu tử này là người của thế lực nào? Sao ta lại không cảm nhận được khí tức của hắn?”.
“Đúng là kỳ lạ, ta cũng không thể cảm nhận được?”.
“Có lẽ hắn đã sử dụng bí pháp, hoặc là pháp bảo ẩn giấu khí tức?”.
“Nhìn bộ dáng của tên này chắc là đệ tử của một tông môn lớn nào đó”.
“...”.
Nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân đi về phía trận pháp, đám người cảm thấy khó hiểu và khẽ nhíu mày. “Tên tiểu tử đó định làm gì? Chẳng nhẽ hắn muốn mở trận pháp? Có khi nào hắn ta là trận pháp đại sư?”.
“Không thể nào?”.
“Ta đã dùng rất nhiều cách nhưng không thể phá vỡ được mà tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này làm được sao? Nếu hắn mà mở được thì ta sẽ đi bằng đầu cho các ngươi xem”.
“...”.
Mặc kệ những lời bàn tán, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn trận pháp thì bỗng nở một nụ cười nhẹ. “Đúng là thú vị?”.
“Ta bây giờ đã hiểu vì sao đám người này không phá được trận pháp này rồi? Không biết ai đã bố trí và dùng máu của bản thân để vẽ ra trận pháp, nên nếu như người không cùng huyết thống sẽ không mở ra được?”.
“Đối với đám người kia thì không thể mở ra được nhưng còn ta thì khác”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa cắn nhẹ lên đầu ngón tay và cho một giọt máu chảy xuống rồi điểm nhẹ lên bề mặt trận pháp. Sau đó, hắn đưa hai tay lên kết ấn ở trước ngực rồi đọc pháp quyết. Ngay lập tức, vệt máu dính ở trên bề mặt trận pháp đột nhiên ánh lên và bộc phát ra một cổ chi lực mạnh mẽ.
Ngay khi sắp sửa phá vỡ được trận pháp, Đế Nguyên Quân dường như cảm nhận được ý định của đám người thì thu tay lại rồi quay người nhìn xuống và nói. “Ta nghĩ các ngươi nên thu lại ý định trong đầu đi thì hơn? Các ngươi muốn lợi dụng ta phá bỏ trận pháp rồi xông vào?”.
“Cá ngươi đã hỏi ý kiến của ta hay chưa?”.
“...”. Đám người ở phía dưới nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt họ nhìn về phía Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ ngưng trọng. Họ không biết hắn có cảnh giới như thế nào nhưng chỉ dựa vào việc có thể đọc tâm được thì chứng minh hắn là một tên có thực lực và thủ đoạn rất đáng sợ.
Lúc này, ở trong đám người bỗng có một tên Thiên Địa cảnh tầng ba chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát. “Ta thấy tên này có thể phá vỡ trận pháp? Nếu như ta có thể ép hắn mở động phủ ra thì chẳng phải tốt hơn sao?”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bỗng nở một nụ cười nhẹ rồi đạp không đi xuống và nói. “Ngươi thì biết gì về trận pháp này mà dám nói thế? Nếu như ta không ra tay phá bỏ trận pháp thì các ngươi cũng đừng mong có một ai đó làm được? Ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết, trận pháp này chỉ có người cùng huyết mạch với người tạo ra nó mới mở ra và đi vào”.
“Nếu ta không ra tay thì các ngươi đừng nên mơ tưởng?”.
“Ngươi định dùng thực lực để ép ta?”. Đế Nguyên Quân đi về phía tên vừa nói rồi tiếp tục, nói. “Nếu như các ngươi có thể ép ta thì đến đây thử xem? Ta cũng không ngại nói thẳng, cho dù ta có bị các ngươi ép chết thì ta cũng sẽ không bao giờ làm theo lời của các ngươi?”.
“Nếu như ngươi không ngại thì đến thử xem?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút tức giận nhìn tên vừa lên tiếng đó thì lộ ra vẻ khinh thường, nói. “Ta thấy những người ở đây đều có tâm tư nhưng một kẻ giỏi khiêu khích như ngươi khiến ta cảm thấy chán ghét vô cùng”.
“Vậy nên, người nào có thể lấy mạng của hắn ta thì ta sẽ mang người đó cùng đi vào động phủ?”. Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân ngay lập tức quay người rồi đằng không đi về phía trận pháp mà không hề quan tâm đến đám người phía bên dưới.
Bởi vì hắn biết rõ, mục đích của bọn họ đến đây là vì động phủ này và hắn dám chắc một điều là bọn họ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể làm được điều đó.
Đúng như những gì mà hắn suy nghĩ, ở phía bên dưới vang lên những thanh âm giao chiến hết sức quyết liệt và chẳng mấy chốc. Một bóng dáng nam tử khoảng chừng hai tám hai chín tuổi mang theo thủ cấp của tên kia nhảy lên rồi ném xuống dưới chân Đế Nguyên Quân và nói. “Người là do ta giết, ngươi bây giờ có thể đưa ta cùng đi vào được rồi chứ?”.
“Thiên Địa cảnh đỉnh phong, đúng là không tệ?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn nam tử đứng trước mặt rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Nhưng ngươi đừng quá hấp tấp? Ta không biết ở trong kia sẽ có những nguy hiểm gì nên ta muốn tìm thêm một vài người”.
Thấy đám người phía bên dưới nháo nháo và ai ai cũng muốn được lựa chọn thì hắn bỗng nở một nụ cười nhẹ. “Ta chỉ tìm thêm chín người nữa nhưng các ngươi thì quá đông và ai ai cũng có thực lực? Ta cảm thấy rất phân vân khi đưa ra sự lựa chọn”.
“Thôi thì ta thấy các ngươi hãy đánh giết lẫn nhau và sẽ kết thúc khi còn lại chín người. Các ngươi thấy sao?”.
“...”. Nam tử đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì nhìn Đế Nguyên Quân khẽ nhíu mày. Nhìn đám người phía bên dưới bị thao túng rồi đánh giết lẫn nhau thì trong lòng tên nàm tử đột nhiên trở nên trầm xuống và cảm thấy nguội lạnh. Hắn tuy không biết người trẻ tuổi này là ai nhưng trong thâm tâm hắn mách bảo người trẻ tuổi trước mặt này là một người đáng sợ vô cùng.
Suy nghĩ thêm một lúc, nam tử cảm thấy trong lòng khó chịu nêu quay qua hỏi. “Ngươi thấy làm như vậy có đáng?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng, trả lời. “Ngươi nghĩ bọn họ sẽ để yên khi ta ngươi từ trong động phủ đi ra?”.
“...”. Nam tử nghe thấy vậy thì đột nhiên rùng mình một cái. Hắn đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi thở dài ra một hơi. “Là ta suy nghĩ nông cạn”.
- --