Trả lời ta? Ngươi còn nhớ bà Lý?!
“Đúng, ta có một người bà nhưng ta với bà bây giờ đã là người của hai thế giới?”. Tiểu Xuyên gạt bỏ hết những suy nghĩ ở trong đầu và trực tiếp thốt ra. “Ta bây giờ đã trở thành tu chân giả, ta hiện tại có thực lực thì cần gì phải quan tâm đến cuộc sống của con người bình thường?”.
“Đúng như sư phụ ta nói, nếu như ta không cắt đứt với những suy nghĩ của hồng trần thì con đường tu luyện của ta sẽ gặp trắc trở, thậm chí còn sinh ra tâm ma”.
“Nếu là ngươi thì ngươi có suy nghĩ giống như ta không?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lắc đầu, ánh mắt hắn lộ vẻ khinh thường nhìn tiểu Xuyên, đáp. “Đó thật sự là suy nghĩ của ngươi hay là ngươi cảm thấy khinh thường cuộc sống dân dã cùng với bà Lý?”.
“Ngươi trở thành đệ tử thân truyền của thủ lĩnh, dược tận hưởng những thú vui của đám sơn tặc mang lại? Hoặc cũng có thể ngươi cảm thấy nhàm chán khi không muốn quay lại cuộc sống như trước kia?”.
“Ngươi đừng áp ta vào suy nghĩ đó của ngươi?”. Tiểu Xuyên tức giận chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát.
“Nếu suy nghĩ của ta không đúng thì tại sao ngươi lại tức giận?”. Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, đáp. “Ta nói không đúng sao?”.
“Ngươi…”. Tiểu Xuyên tức giận không nói lên thành lời.
Tên thủ lĩnh đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên giọng thách thức. “Cho dù lời nói của ngươi đúng thì sao? Đệ tử ta có thiên phú tu luyện thì hà cớ gì bị chôn vùi ở một nơi hẻo lánh đó? Để tử ta ở đây được tận hưởng những thứ tốt đẹp, được người khác cung phụng, được tu luyện để trở thành cường giả?”.
“Ngươi thấy việc quan tâm đến một người già đầu sắp chết có đáng để hắn tốn thời gian như vậy hay không?”.
“Trong mắt người tu chân thì những người bình thường chỉ là gió thổi mây trôi, là giun dế ở trong mắt ta mà thôi?”.
“Đúng vậy?”. Tiểu Xuyên đứng bên cạnh lên tiếng. “Cùng lắm thì khi bà chết đi thì ta sẽ quay về lo ma chay, như thế đã quá đủ với chữ “Hiếu” rồi?”.
“Còn việc ngươi đến nhắn nhủ ta quay trở về thì ta sẽ không thể nghe theo? Đợi đến khi bà mất thì ngươi hãy đến gọi ta về?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì đứng sững người một hồi lâu, ánh mắt hắn cứ nhìn tiểu Xuyên lộ ra vẻ hững hờ và càng ngày càng trở nên vô cảm. Bất chợt, Đế Nguyên Quân ánh mắt đột nhiên trầm xuống và thở dài một hơi. “Đây chính là câu trả lời của ngươi?”.
“Đúng vậy?”. Tiểu Xuyên không một giây do dự liền gật đầu, đáp.
“Nếu đã vậy thì ta không còn lý do gì để giữ ngươi lại?”. Thanh âm Đế Nguyên Quân trầm xuống và trong ánh mắt hắn không giấu được mà bộc phát một cổ sát ý đến rợn người. “Thương lão, tên thủ lĩnh giao cho ngươi?”.
“Được?”. Thương lão đứng ở bên cạnh khoái chí cười lớn một tiếng. “Ta đợi thời khắc này mãi?”.
Đồng thời ra tay, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện trước tiểu Xuyên rồi mạnh tay bóp chặt cổ hắn.
Quá bất ngờ và hoảng sợ, tiểu Xuyên dốc hết toàn bộ sức lực để cố gắng vùng vẫy. Khí tức Ngưng Hải cảnh tầng thấp trên người hắn bộ phát nhưng đối với cự lực của Đế Nguyên Quân lại yếu kém vô cùng.
Đối mặt với ánh mắt giống như tử thần của Đế Nguyên Quân, tiểu Xuyên sợ hãi run lên. Ánh mắt hắn run rẩy nhìn hắn rồi thều thào thốt ra. “Ngươi không được giết ta? Ta là cháu của bà Lý? Ngươi không được giết ta?”.
“Ngươi bây giờ mới nhớ đến bà Lý sao?”. Ánh mắt Đế Nguyên Quân tràn đầy sự khinh bỉ nhìn tiểu Xuyên, đáp. “Ta rất khinh thường những người giống như ngươi?”.
“Ban nãy ngươi nói không sai? Người bình thường trong mắt các ngươi là giun dế nhưng ngươi có biết ngươi trong mắt ta có khác giun dế là bao? Ta muốn giết ngươi không khác bóp chết một con kiến?”.
“Không…”. Tiểu Xuyên toàn thân bủn rủn không một chút sức lực, ánh mắt hắn ngày càng trở nên đục màu nhìn Đế Nguyên Quân thốt. “Ta sẽ theo… ngươi trở về, vậy nên xin đừng giết ta? Ta không muốn chết?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy mà không có chút thương cảm nào cả mà thay vào đó là hắn càng ngày càng trở nên tức giận. Hắn cũng chẳng quan tâm đến những lời của tiểu Xuyên mà lạnh lùng, nói. “Ta giết ngươi thì rất có lỗi với bà Lý nhưng ta sẽ không để một tên táng tận lương tâm giống như ngươi sống ở bên cạnh?”.
“Tiểu Xuyên thật sự đã chết và ta chính là ngươi? Vậy nên, hãy sống trong nỗi hổ thẹn và dằn vặt dưới hoàng tuyền?”.
Ném thi thể qua một bên, Đế Nguyên Quân lạnh lùng quay người.
Thương lão lúc này cũng đã giải quyết tên thủ lĩnh và đang đứng đợi hắn ở phía dưới. Nhìn thấy hắn đi ra, ánh mắt Thương lão lộ vẻ khó nói nhìn hắn. “Ngươi làm vậy có thật sự ổn?”.
“Đúng là trái với suy nghĩ của ta?”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, đáp. “Thôi thì tốn thêm một thời gian nhàn nhã vậy?”.
“Chuyện này thì ta không có ý kiến gì?”. Thương lão gật đầu. “Vậy còn đám sơn tặc này thì sao?”.
“Tùy ý ngươi?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi sau đó đạp không đi xuống.
Sau khi quay trở về, Đế Nguyên Quân cùng thương lão mang về không ít đồ tốt ở trong tay đám sơn tặc về chia cho những người sống ở trong làng và dẫn bà Lý rời khỏi đây và quay trở về Thanh Lan thành.
Quanh năm suốt tháng sống ở trên vùng núi hiu hắt, thì trước mắt bà là một tòa thành lớn tọa lạc tại một vùng đồng bằng rộng lớn khiến bà có chút không được thoải mái. Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt bà, Đế Nguyên Quân quay qua và nhẹ giọng lên tiếng. “Từ nay bà sẽ sống ở trong thành, như vậy sẽ tốt hơn và ta có thể ở bên cạnh bà?”.
Bà Lý nghe thấy vậy thì gật đầu, ánh mắt bà nhìn hắn lộ vẻ vui mừng.
Đi vào trong thành, Thương lão dẫn cả hai người đi một vòng rồi an bài cho họ một căn phòng ở trong Thương gia.
Ban đầu, đám đệ tử ở trong gia tộc nhìn thấy Thương lão dẫn hai người xa lạ ở bên ngoài đến và còn đối xử tốt hơn bọn họ rất nhiều. Và bọn họ cảm thấy đáng khinh hơn là người thiếu niên trẻ tuổi đó không có một chút khí tức nào và bà lão đi ở bên cạnh thì không khác gì một người bình thường đang đứng trước ngưỡng cửa của cái chết.
Dõi theo từng bước chân của hai người, đám đệ tử Thương gia bắt đầu chỉ trỏ và bàn tán sau lưng họ. Tuy không biết những người kia đang nói gì nhưng Đế Nguyên Quân cảm nhận được ánh mắt khinh thường của đám người.
Thấy đám đệ tử bàn tán sau lưng, ánh mắt thương có chút tức giận trừng mắt nhìn chúng rồi quay qua nói. “Để ngươi chê cười rồi?”.
“Ta không quan tâm đến suy nghĩ của những người kia?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Thương lão rồi nở một nụ cười lạnh, đáp. “Nhưng nếu chúng không biết điều mà cứ tìm đến ta để gây sự thì ta sẽ không bỏ qua?”.
Tuy lão chỉ đồng hành với hắn một quãng thời gian ngắn nhưng lão đã hiểu được một phần tính cách của hắn. Biết lời nói của hắn hiện tại chỉ là cảnh cáo nhưng lão nhận thức rất rõ một điều là hắn không nói đùa.
Không biết nên nói gì trong lúc này, Thương lão chỉ biết lắc đầu rồi nở một nụ cười khổ, đáp. “Chỉ mong ngươi đừng giết chúng là được?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cười nhẹ một tiếng xem như cho qua.
Sau khi an bài hai người sống tạm ở trong một căn nhà ở cuối cùng, Thương lão nhanh chóng rời đi và quay về bẩm báo với gia chủ về việc của hai người.
Khi Thương lão rời đi chưa được bao lâu thì đám người Thương gia lúc trước đã tìm đến. Ánh mắt họ nhìn Đế Nguyên Quân mà không giấu diếm được sự phấn khích ở trong người. Tuy họ chỉ mới gặp gỡ một vài lần nhưng hình ảnh của Đế Nguyên Quân đã khắc sâu vào trong tâm trí họ.
“Các ngươi nhìn ta kỹ như vậy làm gì?”. Đế Nguyên Quân thấy sự đón tiếp nồng hậu của đám người thì nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Không”. Đám người lắc đầu, đáp. “Chỉ là ta không gặp một thời gian ngắn nhưng ta bây giờ có cảm giác ngươi đã mạnh hơn trước không ít?”.
“Cảm nhận không tồi?”. Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu. “Không biết các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”.
Đáp lại, đám người gật đầu. “Không phải lúc trước ngươi đã nói bọn ta sao? Khi nào gặp lại thì ta sẽ nói cho ngươi những chuyện của thiên kiêu ở trong thành?”.
“Thời gian gần đây có…”.
Nhưng lời nói của đám người chưa kịp dứt thì ở bên ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân nghe có vẻ nặng nề và mang theo một bầu không khí đầy mùi thuốc súng tìm đến.
Cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, đám người Thương gia ngoái đầu nhìn lại thì thấy một nhóm gần hai mươi tên đang đứng đợi ở bên ngoài cửa thì quay qua nhìn Đế Nguyên Quân, nói. “Đám người này chính là những tên thân cận của mấy tên đệ tử thiên kiêu? Mục đích chúng đến đây có lẽ là để gây chuyện?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Mọi người thông cảm cho mình nha, mình dang gắng chỉnh đè cương truyện mới để nộp cho c BTV nên tuần này mình ra 1c/ngày và nếu ngày nào rảnh thì mình ra 2c nha.
Cảm ơn mn.
“Đúng, ta có một người bà nhưng ta với bà bây giờ đã là người của hai thế giới?”. Tiểu Xuyên gạt bỏ hết những suy nghĩ ở trong đầu và trực tiếp thốt ra. “Ta bây giờ đã trở thành tu chân giả, ta hiện tại có thực lực thì cần gì phải quan tâm đến cuộc sống của con người bình thường?”.
“Đúng như sư phụ ta nói, nếu như ta không cắt đứt với những suy nghĩ của hồng trần thì con đường tu luyện của ta sẽ gặp trắc trở, thậm chí còn sinh ra tâm ma”.
“Nếu là ngươi thì ngươi có suy nghĩ giống như ta không?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lắc đầu, ánh mắt hắn lộ vẻ khinh thường nhìn tiểu Xuyên, đáp. “Đó thật sự là suy nghĩ của ngươi hay là ngươi cảm thấy khinh thường cuộc sống dân dã cùng với bà Lý?”.
“Ngươi trở thành đệ tử thân truyền của thủ lĩnh, dược tận hưởng những thú vui của đám sơn tặc mang lại? Hoặc cũng có thể ngươi cảm thấy nhàm chán khi không muốn quay lại cuộc sống như trước kia?”.
“Ngươi đừng áp ta vào suy nghĩ đó của ngươi?”. Tiểu Xuyên tức giận chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát.
“Nếu suy nghĩ của ta không đúng thì tại sao ngươi lại tức giận?”. Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, đáp. “Ta nói không đúng sao?”.
“Ngươi…”. Tiểu Xuyên tức giận không nói lên thành lời.
Tên thủ lĩnh đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên giọng thách thức. “Cho dù lời nói của ngươi đúng thì sao? Đệ tử ta có thiên phú tu luyện thì hà cớ gì bị chôn vùi ở một nơi hẻo lánh đó? Để tử ta ở đây được tận hưởng những thứ tốt đẹp, được người khác cung phụng, được tu luyện để trở thành cường giả?”.
“Ngươi thấy việc quan tâm đến một người già đầu sắp chết có đáng để hắn tốn thời gian như vậy hay không?”.
“Trong mắt người tu chân thì những người bình thường chỉ là gió thổi mây trôi, là giun dế ở trong mắt ta mà thôi?”.
“Đúng vậy?”. Tiểu Xuyên đứng bên cạnh lên tiếng. “Cùng lắm thì khi bà chết đi thì ta sẽ quay về lo ma chay, như thế đã quá đủ với chữ “Hiếu” rồi?”.
“Còn việc ngươi đến nhắn nhủ ta quay trở về thì ta sẽ không thể nghe theo? Đợi đến khi bà mất thì ngươi hãy đến gọi ta về?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì đứng sững người một hồi lâu, ánh mắt hắn cứ nhìn tiểu Xuyên lộ ra vẻ hững hờ và càng ngày càng trở nên vô cảm. Bất chợt, Đế Nguyên Quân ánh mắt đột nhiên trầm xuống và thở dài một hơi. “Đây chính là câu trả lời của ngươi?”.
“Đúng vậy?”. Tiểu Xuyên không một giây do dự liền gật đầu, đáp.
“Nếu đã vậy thì ta không còn lý do gì để giữ ngươi lại?”. Thanh âm Đế Nguyên Quân trầm xuống và trong ánh mắt hắn không giấu được mà bộc phát một cổ sát ý đến rợn người. “Thương lão, tên thủ lĩnh giao cho ngươi?”.
“Được?”. Thương lão đứng ở bên cạnh khoái chí cười lớn một tiếng. “Ta đợi thời khắc này mãi?”.
Đồng thời ra tay, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện trước tiểu Xuyên rồi mạnh tay bóp chặt cổ hắn.
Quá bất ngờ và hoảng sợ, tiểu Xuyên dốc hết toàn bộ sức lực để cố gắng vùng vẫy. Khí tức Ngưng Hải cảnh tầng thấp trên người hắn bộ phát nhưng đối với cự lực của Đế Nguyên Quân lại yếu kém vô cùng.
Đối mặt với ánh mắt giống như tử thần của Đế Nguyên Quân, tiểu Xuyên sợ hãi run lên. Ánh mắt hắn run rẩy nhìn hắn rồi thều thào thốt ra. “Ngươi không được giết ta? Ta là cháu của bà Lý? Ngươi không được giết ta?”.
“Ngươi bây giờ mới nhớ đến bà Lý sao?”. Ánh mắt Đế Nguyên Quân tràn đầy sự khinh bỉ nhìn tiểu Xuyên, đáp. “Ta rất khinh thường những người giống như ngươi?”.
“Ban nãy ngươi nói không sai? Người bình thường trong mắt các ngươi là giun dế nhưng ngươi có biết ngươi trong mắt ta có khác giun dế là bao? Ta muốn giết ngươi không khác bóp chết một con kiến?”.
“Không…”. Tiểu Xuyên toàn thân bủn rủn không một chút sức lực, ánh mắt hắn ngày càng trở nên đục màu nhìn Đế Nguyên Quân thốt. “Ta sẽ theo… ngươi trở về, vậy nên xin đừng giết ta? Ta không muốn chết?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy mà không có chút thương cảm nào cả mà thay vào đó là hắn càng ngày càng trở nên tức giận. Hắn cũng chẳng quan tâm đến những lời của tiểu Xuyên mà lạnh lùng, nói. “Ta giết ngươi thì rất có lỗi với bà Lý nhưng ta sẽ không để một tên táng tận lương tâm giống như ngươi sống ở bên cạnh?”.
“Tiểu Xuyên thật sự đã chết và ta chính là ngươi? Vậy nên, hãy sống trong nỗi hổ thẹn và dằn vặt dưới hoàng tuyền?”.
Ném thi thể qua một bên, Đế Nguyên Quân lạnh lùng quay người.
Thương lão lúc này cũng đã giải quyết tên thủ lĩnh và đang đứng đợi hắn ở phía dưới. Nhìn thấy hắn đi ra, ánh mắt Thương lão lộ vẻ khó nói nhìn hắn. “Ngươi làm vậy có thật sự ổn?”.
“Đúng là trái với suy nghĩ của ta?”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, đáp. “Thôi thì tốn thêm một thời gian nhàn nhã vậy?”.
“Chuyện này thì ta không có ý kiến gì?”. Thương lão gật đầu. “Vậy còn đám sơn tặc này thì sao?”.
“Tùy ý ngươi?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi sau đó đạp không đi xuống.
Sau khi quay trở về, Đế Nguyên Quân cùng thương lão mang về không ít đồ tốt ở trong tay đám sơn tặc về chia cho những người sống ở trong làng và dẫn bà Lý rời khỏi đây và quay trở về Thanh Lan thành.
Quanh năm suốt tháng sống ở trên vùng núi hiu hắt, thì trước mắt bà là một tòa thành lớn tọa lạc tại một vùng đồng bằng rộng lớn khiến bà có chút không được thoải mái. Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt bà, Đế Nguyên Quân quay qua và nhẹ giọng lên tiếng. “Từ nay bà sẽ sống ở trong thành, như vậy sẽ tốt hơn và ta có thể ở bên cạnh bà?”.
Bà Lý nghe thấy vậy thì gật đầu, ánh mắt bà nhìn hắn lộ vẻ vui mừng.
Đi vào trong thành, Thương lão dẫn cả hai người đi một vòng rồi an bài cho họ một căn phòng ở trong Thương gia.
Ban đầu, đám đệ tử ở trong gia tộc nhìn thấy Thương lão dẫn hai người xa lạ ở bên ngoài đến và còn đối xử tốt hơn bọn họ rất nhiều. Và bọn họ cảm thấy đáng khinh hơn là người thiếu niên trẻ tuổi đó không có một chút khí tức nào và bà lão đi ở bên cạnh thì không khác gì một người bình thường đang đứng trước ngưỡng cửa của cái chết.
Dõi theo từng bước chân của hai người, đám đệ tử Thương gia bắt đầu chỉ trỏ và bàn tán sau lưng họ. Tuy không biết những người kia đang nói gì nhưng Đế Nguyên Quân cảm nhận được ánh mắt khinh thường của đám người.
Thấy đám đệ tử bàn tán sau lưng, ánh mắt thương có chút tức giận trừng mắt nhìn chúng rồi quay qua nói. “Để ngươi chê cười rồi?”.
“Ta không quan tâm đến suy nghĩ của những người kia?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Thương lão rồi nở một nụ cười lạnh, đáp. “Nhưng nếu chúng không biết điều mà cứ tìm đến ta để gây sự thì ta sẽ không bỏ qua?”.
Tuy lão chỉ đồng hành với hắn một quãng thời gian ngắn nhưng lão đã hiểu được một phần tính cách của hắn. Biết lời nói của hắn hiện tại chỉ là cảnh cáo nhưng lão nhận thức rất rõ một điều là hắn không nói đùa.
Không biết nên nói gì trong lúc này, Thương lão chỉ biết lắc đầu rồi nở một nụ cười khổ, đáp. “Chỉ mong ngươi đừng giết chúng là được?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cười nhẹ một tiếng xem như cho qua.
Sau khi an bài hai người sống tạm ở trong một căn nhà ở cuối cùng, Thương lão nhanh chóng rời đi và quay về bẩm báo với gia chủ về việc của hai người.
Khi Thương lão rời đi chưa được bao lâu thì đám người Thương gia lúc trước đã tìm đến. Ánh mắt họ nhìn Đế Nguyên Quân mà không giấu diếm được sự phấn khích ở trong người. Tuy họ chỉ mới gặp gỡ một vài lần nhưng hình ảnh của Đế Nguyên Quân đã khắc sâu vào trong tâm trí họ.
“Các ngươi nhìn ta kỹ như vậy làm gì?”. Đế Nguyên Quân thấy sự đón tiếp nồng hậu của đám người thì nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Không”. Đám người lắc đầu, đáp. “Chỉ là ta không gặp một thời gian ngắn nhưng ta bây giờ có cảm giác ngươi đã mạnh hơn trước không ít?”.
“Cảm nhận không tồi?”. Đế Nguyên Quân khẽ gật đầu. “Không biết các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”.
Đáp lại, đám người gật đầu. “Không phải lúc trước ngươi đã nói bọn ta sao? Khi nào gặp lại thì ta sẽ nói cho ngươi những chuyện của thiên kiêu ở trong thành?”.
“Thời gian gần đây có…”.
Nhưng lời nói của đám người chưa kịp dứt thì ở bên ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân nghe có vẻ nặng nề và mang theo một bầu không khí đầy mùi thuốc súng tìm đến.
Cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, đám người Thương gia ngoái đầu nhìn lại thì thấy một nhóm gần hai mươi tên đang đứng đợi ở bên ngoài cửa thì quay qua nhìn Đế Nguyên Quân, nói. “Đám người này chính là những tên thân cận của mấy tên đệ tử thiên kiêu? Mục đích chúng đến đây có lẽ là để gây chuyện?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Mọi người thông cảm cho mình nha, mình dang gắng chỉnh đè cương truyện mới để nộp cho c BTV nên tuần này mình ra 1c/ngày và nếu ngày nào rảnh thì mình ra 2c nha.
Cảm ơn mn.