Không hổ thẹn với lòng!
Qua ngày hôm sau, tại chính điện Lạc gia. Lạc Thanh Ngạc ngồi ở trên ghế gia chủ nhìn xuống, ánh mắt hắn có phần không được thoải mái và có phần lo nghĩ, nói. “Tuyết Dung? Sao trông tình trạng của con hôm nay không được thoải mái cho lắm? Con vẫn còn đang lo lắng chuyện hôm qua sao?”.
“Ban đầu ta cũng đã nói là con cần có thêm thời gian để chuẩn bị nhưng con vẫn nhất quyết tham gia? Ta không ngăn cản vì ta nghĩ con có thể rút ra được bài học và có thêm kinh nghiệm để phát triển về sau?”.
Lạc Thanh Ngạc thở dài một hơi, nói tiếp. “Ta chưa từng có ý định là sẽ trách móc nên con đừng quá lo lắng về chuyện này?”.
“...”. Đáp lại, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt ưu sầu và ánh mắt đầy sự lo nghĩ nhìn Lạc Thanh Ngạc, trả lời. “Không phải vì chuyện đó? Con chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi?”.
“Có chuyện gì thì con cứ nói với ta?”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì khẽ cau mày. “Tên nào to gan dám khiến con gái của ta phải lo nghĩ như vậy? Chỉ cần cho ta biết thì ta chắc chắn sẽ khiến hắn phải hối hận?”.
“Không phải?”. Lạc Tuyết dung lắc đầu, cô cúi đầu nhìn xuống đất với vẻ mặt đầy suy nghĩ. Cô do dự một lúc rồi ngẩng đầu, nói. “Cha? Nếu như cha có một bằng hữu và đồng hành cùng với người đó một đoạn thời gian. Tuy không dài nhưng cảm thấy người đó rất đáng tin cậy, cha đặt trọn niềm tin vào người đó và sẵn sàng vì người đó mà đâm đầu vào những hiểm nguy. Tất cả những gì cha làm đều giúp ích cho người đó rất nhiều nhưng khi cha muốn ra mặt cho một ai đó thì hắn lại gạt bỏ đi những gì mà cha đã làm. Tất cả là vì thứ mà hắn xem là kẻ thủ mà không ngần ngại quay lưng lại với cha?”.
“Nếu như cha ở trong hoàn cảnh đó thì cha sẽ làm gì?”.
“...”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn Lạc Tuyết Dung có phần khó hiểu và nghi ngờ. “Nghe giọng điệu của con thì ta đoán được là con thật sự đã có ý với hắn? Và hắn ở đây chính là người mà con đã từng kể cho ta nghe? Tên hắn là Đế Nguyên Quân đúng không?”.
“...”. Lạc Tuyết Dung không ngờ được là cha cô lại hiểu chuyện nhanh đến như thế, cô còn tưởng bản thân chỉ cần nói ra thì cha sẽ đưa ra những lời khuyên có ích. Nhưng cha lại nhìn nhận được vấn đề khi chỉ nghe những tiếng lòng của cô.
Lạc Tuyết Dung lúc này rất băn khoăn, cô không biết là nên nói gì vào trường hợp này cả. Cô sợ vì nếu như cha sẽ làm gì đó, một phần vì cô sợ Đế Nguyên Quân biết được chuyện này thì cô ở trong mắt hắn không còn là gì nữa?
Suy nghĩ thêm một lúc, Lạc Tuyết Dung đắn đo giữa việc sẽ nói ra và mối quan hệ giữa hai gia tộc, cũng như đối với Mạc Anh Nghiêm. Cô thở dài một hơi nhằm quyết định suy nghĩ của mình, ánh mắt cô lộ vẻ kiên định nhìn Lạc Thanh Ngạc, đáp. “Đúng vậy? Nếu như cha đã đoán ra được thì con cũng không dấu nữa?”.
“Thật ra, Đế Nguyên Quân là một người rất tốt, là người mà con cảm thấy tốt nhất từ trước đến nay? Con rất ngưỡng mộ hắn, con người mộ mà những gì hắn nói và làm và con muốn có thể đi cùng hắn trên con đường tu đạo? Và hắn cũng đã chỉ dạy con được rất nhiều thứ, nói đúng hơn là nếu như không có hắn thì con đã không thể sống được đến hiện tại?”.
“Nhưng mà có một điều con cảm thấy là hắn nhiều khi có cái tính mà con cảm thấy khó lòng mà chấp nhận được? Hắn đối xử với những người ở bên cạnh rất tốt, còn với kẻ địch thì địch sống ta chết. Tính mạng của mỗi người đều giống nhau, nếu như còn có cơ hội thì tại sao không tha cho người khác một mạng? Tại sao hắn lúc nào cũng chăm chăm vào việc giết chóc?”.
“Nguồn cơn của mọi chuyện thì con không đoán được? Con không biết hắn với Mạc Anh Nghiêm trở thành kẻ thù từ bao giờ? Con chỉ biết là thời gian trước đã cứu hắn và cả hai người lúc đó mới gặp nhau? Nếu là như thế thì sao có thể kết thù ngay lần đầu tiên gặp mặt?”.
“Con cứ tưởng là đã hiểu hắn nhưng kỳ thực là không phải? Con bây giờ cảm thấy rất rối ren, con thật sự không biết nên làm gì mới phải?”.
“...”. Nhìn dáng vẻ Lạc Tuyết Dung hiện tại, Lạc Thanh Ngạc lúc này cũng cảm thấy khó tin, tuy không biết khúc mắc ở trong chuyện này là gì nhưng hắn có thể chắc chắn một điều là những gì mà Lạc Tuyết Dung nói là sự thật. Lạc Thanh Ngạc suy nghĩ một lúc rồi thở dài một hơi, ánh mắt đầy lo nghĩ nhìn cô, trả lời. “Chuyện con thấy cách làm của hắn có phần tàn độc nhưng trong trường hợp đó thì ta thấy hắn không làm gì sai? Việc nhân nhượng với kẻ thù chính là tự giết bản thân mình?”.
“Ta nghĩ con vẫn còn quá mẫn cảm vì chuyện giết chóc, ta biết nội tâm con trong sáng nên chuyện giết chóc đối với con là thứ gì đó rất khó, tuy ta không biết con đã thực sự giết người hay chưa? Nhưng có một chuyện mà con phải nhận thức được là thế giới tu chân này không có gì gọi là công bằng, không có gì gọi là an toàn cũng không có gì gọi là tin tưởng tuyệt đối?”.
“Ta không phải bênh vực hắn nhưng ta nghĩ Đế Nguyên Quân đã trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng nên mới có suy nghĩ được như thế? Nếu so với hắn thì suy nghĩ và hành động của con được xem là vụng về và thiếu sự quyết đoán. Ta biết nội tâm con trong sáng nhưng nhiều khi tâm trí và tình cảm không đồng nhất với nhau, trong hoàn cảnh đó thì con sẽ có suy nghĩ không được thấu đáo, không được chu toàn và chính chắn”.
“Giống như ta nói, trong giới tu chân không phân phải trái, đúng sai mà chỉ phân mạnh yếu. Kẻ thắng thì làm vua còn kẻ bại thì chỉ biết cam chịu, cũng giống như những gì mà con đã nói. Tên Đế Nguyên Quân rất có thể đã hiểu lầm Mạc Anh Nghiêm, hoặc cũng có thể là ghen ghét đố kị nên mới sinh ra thù hận?”.
“Ta không biết tên Đế Nguyên Quân kia là người như thế nào nhưng ta cảm thấy hắn vừa là một người đáng tin và cũng là một người đáng sợ? Hắn mới chừng đó tuổi mà suy nghĩ và hành động thiên hướng sát phạt như thế thì về sau sẽ rất là nguy hiểm. Nếu như hắn gặp phải biến cố hoặc nhập tâm ma thì sẽ trở thành một kẻ đồ tể. Trở thành một tên chỉ biết giết chóc và trở thành kẻ thù của toàn bộ tu chân giới?”.
“Tuyết Dung à?”. Lạc Thanh Ngạc đứng dậy, hắn đi về phía Lạc Tuyết Dung rồi đặt nhẹ tay lên vai cô và nói. “Con là một người rất hiểu chuyện nên ta tin chắc là con sẽ biết được bản thân sẽ cần phải làm gì? Nếu như con là người ở trong cuộc thì ta nghĩ con cần phải giải quyết được chuyện này?”.
“Nếu như con thật sự muốn đi cùng Đế Nguyên Quân thì con phải hiểu được một chuyện là hắn chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng. Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát được ma tính ở trong người? Nếu con đã quyết định đi cùng hắn thì phải kiềm chế được hắn, nếu không thì ngay cả con cũng sẽ bị hắn giết chết?”.
“Con hiểu ý ta chứ?”.
“...”. Lạc Tuyết Dung cúi đầu, ánh mắt cô không dám nhìn cha trực tiếp. Cô không ngờ được là một chuyện mà cô nghĩ sẽ giải quyết được dễ dàng nhưng sau khi nghe thấy những gì mà cha cô vừa nói thì dường như hiểu ra được rất nhiều thứ.
Lạc Tuyết Dung không biết con đường mà cô đã chọn là sai hay đúng, cô cũng không biết bản thân đã chọn đúng người để tin tường hay chưa? Cô càng không biết bản thân hiện tại nên chọn cái gì? Giữa một người mà cô tin tưởng, một bên là mối quan hệ giao hảo giữa hai gia tộc và một người là thanh mai trúc mã.
Thấy Lạc Tuyết Dung vẫn chưa biết được bản thân sẽ làm gì tiếp theo thì Lạc Thanh Ngạc nhẹ nhàng vỗ về cô với ánh mắt trìu mến của một người cha cùng với biểu cảm tin tưởng ở trên gương mặt. “Nếu như con cảm thấy khó phân định chuyện này thì cứ tiếp tục suy nghĩ, ta chỉ có thể giúp đỡ con được chừng đó mà thôi. Còn bên phía Mạc gia thì cha sẽ lo liệu, đợi ta vượt qua được khảo hạch Huyền cấp luyện đan sư thì ta sẽ đích thân đến Mạc gia để hỏi cho rõ chuyện này?”.
“Vâng”. Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt cô vừa vui vừa buồn nhìn cha, đáp.
“Chuyện này dừng lại ở đây đi?”. Lạc Thanh Ngạc thở dài một hơi rồi quay người đi về phía ghế gia chủ và nói. “Tốt nhất thì con nên tranh thủ nghĩ ngơi một đoạn thời gian? Đợi cha hỏi chuyện bên phía Mạc gia rồi quyết định cũng không muộn?”.
“Vâng”. Lạc Tuyết Dung đứng dậy đáp rồi quay người rời đi. “Chuyện này con sẽ suy nghĩ thật kỹ?”.
Ngay khi cả hai người vừa kết thúc cuộc trò chuyện nhưng mà không hề hay biết được là có người thứ ba nghe thấy những gì mà họ vừa nói.
Mới sáng nay, Đế Nguyên Quân đang ngồi nhâm nhi linh trà thì nhìn thấy dáng vẻ Lạc Tuyết Dung hớt ha hớt hải đi về phía chính điện với sắc mặt xuống sắc trông rất lo lắng. Ban đầu hắn còn tưởng là trong nội bộ Lạc gia xảy ra chuyện gì nên mới lo lắng như vậy. Đế Nguyên Quân cũng nghĩ lại những gì mà hắn đã nói với Lạc Tuyết Dung vào tối qua thì khẽ cau mày.
Đế Nguyên Quân cảm thấy tò mò nên quyết định đi theo để nghe xem thứ nhưng hắn không chọn cách là đi vào trong chính điện mà âm thầm ngồi ở trên mái nhà và nghe ngóng.
Ngay sau khi biết được những gì mà hai người vừa nói thì hắn thở dài một hơi, ánh mắt hắn bất chợt nhìn ra xa rồi lắc đầu, Đế Nguyên Quân cười nhưng trong lòng lại cảm thấy rối bời vô cùng. “Lạc Tuyết Dung? Ngươi luôn miệng nói là hiểu ta nhưng sao ta lại cảm thấy không phải. Nhiều khi ta cảm thấy rất nghi hoặc nhưng hiện tại thì ta đã chắc chắn rồi?”.
“Rốt cuộc là ngươi hiểu ta hay là ta hiểu ngươi đây?”.
Đế Nguyên Quân đứng dậy. Ánh mắt nhìn theo bóng lưng Lạc Tuyết Dung rời đi mà trong lòng cảm thấy không được thoải mái. “Lạc gia tuy tốt nhưng đây không phải là nơi phù hợp với ta?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền quay người rồi đạp không rời đi.
“...”. Ngồi ở trong chính điện, Lạc Thanh Ngạc bất chợt cảm nhận được một cỗ khí tức mờ ảo cùng một tiếng động nhẹ ở trên mái nhà thì ngẩng đầu nhìn lên. Dường như hắn ngầm đoán được người vừa nghe trộm ở trên đó là ai?
- --
Qua ngày hôm sau, tại chính điện Lạc gia. Lạc Thanh Ngạc ngồi ở trên ghế gia chủ nhìn xuống, ánh mắt hắn có phần không được thoải mái và có phần lo nghĩ, nói. “Tuyết Dung? Sao trông tình trạng của con hôm nay không được thoải mái cho lắm? Con vẫn còn đang lo lắng chuyện hôm qua sao?”.
“Ban đầu ta cũng đã nói là con cần có thêm thời gian để chuẩn bị nhưng con vẫn nhất quyết tham gia? Ta không ngăn cản vì ta nghĩ con có thể rút ra được bài học và có thêm kinh nghiệm để phát triển về sau?”.
Lạc Thanh Ngạc thở dài một hơi, nói tiếp. “Ta chưa từng có ý định là sẽ trách móc nên con đừng quá lo lắng về chuyện này?”.
“...”. Đáp lại, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt ưu sầu và ánh mắt đầy sự lo nghĩ nhìn Lạc Thanh Ngạc, trả lời. “Không phải vì chuyện đó? Con chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện mà thôi?”.
“Có chuyện gì thì con cứ nói với ta?”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì khẽ cau mày. “Tên nào to gan dám khiến con gái của ta phải lo nghĩ như vậy? Chỉ cần cho ta biết thì ta chắc chắn sẽ khiến hắn phải hối hận?”.
“Không phải?”. Lạc Tuyết dung lắc đầu, cô cúi đầu nhìn xuống đất với vẻ mặt đầy suy nghĩ. Cô do dự một lúc rồi ngẩng đầu, nói. “Cha? Nếu như cha có một bằng hữu và đồng hành cùng với người đó một đoạn thời gian. Tuy không dài nhưng cảm thấy người đó rất đáng tin cậy, cha đặt trọn niềm tin vào người đó và sẵn sàng vì người đó mà đâm đầu vào những hiểm nguy. Tất cả những gì cha làm đều giúp ích cho người đó rất nhiều nhưng khi cha muốn ra mặt cho một ai đó thì hắn lại gạt bỏ đi những gì mà cha đã làm. Tất cả là vì thứ mà hắn xem là kẻ thủ mà không ngần ngại quay lưng lại với cha?”.
“Nếu như cha ở trong hoàn cảnh đó thì cha sẽ làm gì?”.
“...”. Lạc Thanh Ngạc nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn Lạc Tuyết Dung có phần khó hiểu và nghi ngờ. “Nghe giọng điệu của con thì ta đoán được là con thật sự đã có ý với hắn? Và hắn ở đây chính là người mà con đã từng kể cho ta nghe? Tên hắn là Đế Nguyên Quân đúng không?”.
“...”. Lạc Tuyết Dung không ngờ được là cha cô lại hiểu chuyện nhanh đến như thế, cô còn tưởng bản thân chỉ cần nói ra thì cha sẽ đưa ra những lời khuyên có ích. Nhưng cha lại nhìn nhận được vấn đề khi chỉ nghe những tiếng lòng của cô.
Lạc Tuyết Dung lúc này rất băn khoăn, cô không biết là nên nói gì vào trường hợp này cả. Cô sợ vì nếu như cha sẽ làm gì đó, một phần vì cô sợ Đế Nguyên Quân biết được chuyện này thì cô ở trong mắt hắn không còn là gì nữa?
Suy nghĩ thêm một lúc, Lạc Tuyết Dung đắn đo giữa việc sẽ nói ra và mối quan hệ giữa hai gia tộc, cũng như đối với Mạc Anh Nghiêm. Cô thở dài một hơi nhằm quyết định suy nghĩ của mình, ánh mắt cô lộ vẻ kiên định nhìn Lạc Thanh Ngạc, đáp. “Đúng vậy? Nếu như cha đã đoán ra được thì con cũng không dấu nữa?”.
“Thật ra, Đế Nguyên Quân là một người rất tốt, là người mà con cảm thấy tốt nhất từ trước đến nay? Con rất ngưỡng mộ hắn, con người mộ mà những gì hắn nói và làm và con muốn có thể đi cùng hắn trên con đường tu đạo? Và hắn cũng đã chỉ dạy con được rất nhiều thứ, nói đúng hơn là nếu như không có hắn thì con đã không thể sống được đến hiện tại?”.
“Nhưng mà có một điều con cảm thấy là hắn nhiều khi có cái tính mà con cảm thấy khó lòng mà chấp nhận được? Hắn đối xử với những người ở bên cạnh rất tốt, còn với kẻ địch thì địch sống ta chết. Tính mạng của mỗi người đều giống nhau, nếu như còn có cơ hội thì tại sao không tha cho người khác một mạng? Tại sao hắn lúc nào cũng chăm chăm vào việc giết chóc?”.
“Nguồn cơn của mọi chuyện thì con không đoán được? Con không biết hắn với Mạc Anh Nghiêm trở thành kẻ thù từ bao giờ? Con chỉ biết là thời gian trước đã cứu hắn và cả hai người lúc đó mới gặp nhau? Nếu là như thế thì sao có thể kết thù ngay lần đầu tiên gặp mặt?”.
“Con cứ tưởng là đã hiểu hắn nhưng kỳ thực là không phải? Con bây giờ cảm thấy rất rối ren, con thật sự không biết nên làm gì mới phải?”.
“...”. Nhìn dáng vẻ Lạc Tuyết Dung hiện tại, Lạc Thanh Ngạc lúc này cũng cảm thấy khó tin, tuy không biết khúc mắc ở trong chuyện này là gì nhưng hắn có thể chắc chắn một điều là những gì mà Lạc Tuyết Dung nói là sự thật. Lạc Thanh Ngạc suy nghĩ một lúc rồi thở dài một hơi, ánh mắt đầy lo nghĩ nhìn cô, trả lời. “Chuyện con thấy cách làm của hắn có phần tàn độc nhưng trong trường hợp đó thì ta thấy hắn không làm gì sai? Việc nhân nhượng với kẻ thù chính là tự giết bản thân mình?”.
“Ta nghĩ con vẫn còn quá mẫn cảm vì chuyện giết chóc, ta biết nội tâm con trong sáng nên chuyện giết chóc đối với con là thứ gì đó rất khó, tuy ta không biết con đã thực sự giết người hay chưa? Nhưng có một chuyện mà con phải nhận thức được là thế giới tu chân này không có gì gọi là công bằng, không có gì gọi là an toàn cũng không có gì gọi là tin tưởng tuyệt đối?”.
“Ta không phải bênh vực hắn nhưng ta nghĩ Đế Nguyên Quân đã trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng nên mới có suy nghĩ được như thế? Nếu so với hắn thì suy nghĩ và hành động của con được xem là vụng về và thiếu sự quyết đoán. Ta biết nội tâm con trong sáng nhưng nhiều khi tâm trí và tình cảm không đồng nhất với nhau, trong hoàn cảnh đó thì con sẽ có suy nghĩ không được thấu đáo, không được chu toàn và chính chắn”.
“Giống như ta nói, trong giới tu chân không phân phải trái, đúng sai mà chỉ phân mạnh yếu. Kẻ thắng thì làm vua còn kẻ bại thì chỉ biết cam chịu, cũng giống như những gì mà con đã nói. Tên Đế Nguyên Quân rất có thể đã hiểu lầm Mạc Anh Nghiêm, hoặc cũng có thể là ghen ghét đố kị nên mới sinh ra thù hận?”.
“Ta không biết tên Đế Nguyên Quân kia là người như thế nào nhưng ta cảm thấy hắn vừa là một người đáng tin và cũng là một người đáng sợ? Hắn mới chừng đó tuổi mà suy nghĩ và hành động thiên hướng sát phạt như thế thì về sau sẽ rất là nguy hiểm. Nếu như hắn gặp phải biến cố hoặc nhập tâm ma thì sẽ trở thành một kẻ đồ tể. Trở thành một tên chỉ biết giết chóc và trở thành kẻ thù của toàn bộ tu chân giới?”.
“Tuyết Dung à?”. Lạc Thanh Ngạc đứng dậy, hắn đi về phía Lạc Tuyết Dung rồi đặt nhẹ tay lên vai cô và nói. “Con là một người rất hiểu chuyện nên ta tin chắc là con sẽ biết được bản thân sẽ cần phải làm gì? Nếu như con là người ở trong cuộc thì ta nghĩ con cần phải giải quyết được chuyện này?”.
“Nếu như con thật sự muốn đi cùng Đế Nguyên Quân thì con phải hiểu được một chuyện là hắn chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng. Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát được ma tính ở trong người? Nếu con đã quyết định đi cùng hắn thì phải kiềm chế được hắn, nếu không thì ngay cả con cũng sẽ bị hắn giết chết?”.
“Con hiểu ý ta chứ?”.
“...”. Lạc Tuyết Dung cúi đầu, ánh mắt cô không dám nhìn cha trực tiếp. Cô không ngờ được là một chuyện mà cô nghĩ sẽ giải quyết được dễ dàng nhưng sau khi nghe thấy những gì mà cha cô vừa nói thì dường như hiểu ra được rất nhiều thứ.
Lạc Tuyết Dung không biết con đường mà cô đã chọn là sai hay đúng, cô cũng không biết bản thân đã chọn đúng người để tin tường hay chưa? Cô càng không biết bản thân hiện tại nên chọn cái gì? Giữa một người mà cô tin tưởng, một bên là mối quan hệ giao hảo giữa hai gia tộc và một người là thanh mai trúc mã.
Thấy Lạc Tuyết Dung vẫn chưa biết được bản thân sẽ làm gì tiếp theo thì Lạc Thanh Ngạc nhẹ nhàng vỗ về cô với ánh mắt trìu mến của một người cha cùng với biểu cảm tin tưởng ở trên gương mặt. “Nếu như con cảm thấy khó phân định chuyện này thì cứ tiếp tục suy nghĩ, ta chỉ có thể giúp đỡ con được chừng đó mà thôi. Còn bên phía Mạc gia thì cha sẽ lo liệu, đợi ta vượt qua được khảo hạch Huyền cấp luyện đan sư thì ta sẽ đích thân đến Mạc gia để hỏi cho rõ chuyện này?”.
“Vâng”. Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt cô vừa vui vừa buồn nhìn cha, đáp.
“Chuyện này dừng lại ở đây đi?”. Lạc Thanh Ngạc thở dài một hơi rồi quay người đi về phía ghế gia chủ và nói. “Tốt nhất thì con nên tranh thủ nghĩ ngơi một đoạn thời gian? Đợi cha hỏi chuyện bên phía Mạc gia rồi quyết định cũng không muộn?”.
“Vâng”. Lạc Tuyết Dung đứng dậy đáp rồi quay người rời đi. “Chuyện này con sẽ suy nghĩ thật kỹ?”.
Ngay khi cả hai người vừa kết thúc cuộc trò chuyện nhưng mà không hề hay biết được là có người thứ ba nghe thấy những gì mà họ vừa nói.
Mới sáng nay, Đế Nguyên Quân đang ngồi nhâm nhi linh trà thì nhìn thấy dáng vẻ Lạc Tuyết Dung hớt ha hớt hải đi về phía chính điện với sắc mặt xuống sắc trông rất lo lắng. Ban đầu hắn còn tưởng là trong nội bộ Lạc gia xảy ra chuyện gì nên mới lo lắng như vậy. Đế Nguyên Quân cũng nghĩ lại những gì mà hắn đã nói với Lạc Tuyết Dung vào tối qua thì khẽ cau mày.
Đế Nguyên Quân cảm thấy tò mò nên quyết định đi theo để nghe xem thứ nhưng hắn không chọn cách là đi vào trong chính điện mà âm thầm ngồi ở trên mái nhà và nghe ngóng.
Ngay sau khi biết được những gì mà hai người vừa nói thì hắn thở dài một hơi, ánh mắt hắn bất chợt nhìn ra xa rồi lắc đầu, Đế Nguyên Quân cười nhưng trong lòng lại cảm thấy rối bời vô cùng. “Lạc Tuyết Dung? Ngươi luôn miệng nói là hiểu ta nhưng sao ta lại cảm thấy không phải. Nhiều khi ta cảm thấy rất nghi hoặc nhưng hiện tại thì ta đã chắc chắn rồi?”.
“Rốt cuộc là ngươi hiểu ta hay là ta hiểu ngươi đây?”.
Đế Nguyên Quân đứng dậy. Ánh mắt nhìn theo bóng lưng Lạc Tuyết Dung rời đi mà trong lòng cảm thấy không được thoải mái. “Lạc gia tuy tốt nhưng đây không phải là nơi phù hợp với ta?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền quay người rồi đạp không rời đi.
“...”. Ngồi ở trong chính điện, Lạc Thanh Ngạc bất chợt cảm nhận được một cỗ khí tức mờ ảo cùng một tiếng động nhẹ ở trên mái nhà thì ngẩng đầu nhìn lên. Dường như hắn ngầm đoán được người vừa nghe trộm ở trên đó là ai?
- --