Tiểu tử? Ngươi đang có âm mưu gì? Sao ngươi dám đẩy ta vào chuyện phiền phức này chứ?!
Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Thương lão rồi đột nhiên nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Chẳng phải ngươi muốn ta giải quyết mọi chuyện xong sớm sao? Với lại, nếu như Thương gia các người có thể nhân cơ hội này có thể có thêm một mối quan hệ mật thiết với một gia tộc khác”.
“Như thế chẳng phải lợi cho ngươi quá rồi còn gì?”.
“...”. Đám người Thanh Lan thành đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt họ nhìn Thương lão lộ rõ sự kinh ngạc và bất ngờ thốt ra. “Tiền bối, người là trưởng lão Thương gia, Thương Mộng Tường?”.
“Đúng, là ta?”. Thương lão đưa mắt nhìn đám người lộ rõ sự tò mò, hỏi. “Đám tiểu tử các ngươi biết ta hay sao mà kinh ngạc đến như vậy?”.
“Tất nhiên là biết rồi?”. Đám người hí hửng nhìn lão rồi nở một nụ cười vui mừng, đáp. “Trong gia tộc có ai mà không biết đến tên tuổi của Thương lão?”.
“Đúng thế, lão gia chủ lúc trước kể cho đệ tử trong gia tộc rất nhiều chuyện của tiền bối? Nào là thiên kiêu Thương gia lấy một địch mười, từng đoạt vị trí đệ nhất thiên kiêu Thanh Lan thành. Rồi dùng Ngưng Hải cảnh đánh giết Thiên Địa cảnh,...”.
“...”. Nhìn đám người hí hửng kể lại những chuyện của bản thân lão lúc xưa thì bất chợt. Trong đầu lão hiện lên một đoạn hình ảnh lúc bản thân đang còn trẻ tuổi, Thương lão nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra trước đây mà không giấu được một nụ cười khoái chí trên gương mặt.
“Khụ khụ”. Thương lão đưa tay lên che miệng rồi họ nhẹ một tiếng, sau đó phất tay ra hiệu đám người dừng lại. “Thôi được rồi? Ta sẽ ra tay giúp các ngươi?”.
Đám người nghe thấy vậy thì trong lòng vui mừng vô cùng, họ không giấu diếm được cảm xúc mà để lộ ra ngoài. Họ kính cẩn cúi đầu thi lễ đáp. “Đa tạ Thương lão tiền bối”.
Thương lão gật đầu nhẹ một cái rồi quay qua nhìn Đế Nguyên Quân, nói. “Tiểu tử, ngươi có dự tính gì rồi?”.
“Cũng không có gì?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Muốn cứu người thì cứ đến đó mà cứu thôi, ta sẽ đi thẳng vào trong Trùng Dương Trại để thả người nhưng mà ta không thể lộ liễu giống như thế được?”.
“Vậy cách của ngươi là?”. Thương lão tò mò hỏi.
“Đơn giản, ta giả dạng thành người của chúng rồi cứ thế mà đi vào thôi”. Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp. “Nhưng những người này thì không được?”.
“...”. Đám người cảm thấy khó hiểu đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, đáp. “Là vì bọn ta từng bị đám sơn tặc nhìn thấy sao?”.
“Đúng thế?”. Đế Nguyên Quân gật đầu. “Các ngươi cứ đứng đợi ở bên ngoài rồi sau khi nghe thấy tiếng động lớn thì xông vào hoặc có một cách khác là ta sẽ giao các ngươi cho đám sơn tặc rồi nhân lúc chúng không có cảnh giác thì đồng loại ra tay”.
“Ta đưa ra hai cách đó và các ngươi muốn chọn cái nào cũng được?”.
Đám người nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái, đáp. “Bọn ta thật sự rất lo lắng cho sự an nguy của trưởng lão và những người khác nên bọn ta quyết định là theo cách hai. Biết là nguy hiểm và khó thành công nhưng bọn ta nguyện đánh cược?”.
“Cái này thì tùy quyết định của các ngươi?”. Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng rồi gật đầu. “Vậy thì không cần chờ đợi thêm nữa?”.
“Hở…”. Đám người không hiểu ý định của Đế Nguyên Quân là gì nên giật mình một cái.
“Các ngươi chịu khó một chút?”. Đế Nguyên Quân đánh ra từng đạo chân nguyên xâm nhập và phong bế chân nguyên của đám người rồi nở một nụ cười lạnh.
“...”. Cảm nhận bản thân đột nhiên trở nên vô lực và không thể vận chuyển chân nguyên ở trong cơ thể. Ánh mắt đám người lúc này mới dần lộ ra sự sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân, khóe miệng họ khẽ run lên, hỏi. “Ngươi vừa làm gì ta? Tại sao ta không thể vận chuyển chân nguyên được?”.
“Cái này chỉ là một sự đảm bảo đối với ta mà thôi?”. Đế Nguyên Quân nhìn họ rồi nở một nụ cười lạnh, đáp. “Người khác có thể tin tưởng các ngươi nhưng ta thì không? Ta không có cùng mục tiêu với các ngươi nhưng vì tiện đường nên đi cùng các ngươi một đoạn?”.
“Các ngươi thế mạnh người đông nên nếu như ta không có sự đảm bảo thì sau khi cứu người rồi các ngươi lật lọng thì sao? Ta không cho phép chuyện đó xảy ra?”.
“Sẵn tiện, ta cũng nói cho các ngươi biết một chuyện? Đừng mong sẽ có người khác phá vỡ được cấm chế của ta? Và nếu như có ngoại lực nào tác động vào thì không chỉ đan điền mà tính mạng các ngươi cũng vì thế mà tiêu tán?”.
“Các ngươi hiểu ý ta đúng không?”.
“...”. Nhìn dáng vẻ anh tuấn và rất trẻ tuổi nhưng trong lòng họ thì Đế Nguyên Quân còn nguy hiểm hơn đám sơn tặc kia gấp nhiều lần. Thậm chí, trong thâm tâm họ bất chợt hiện lên một dự cảm nào đó không lành. Cảm giác như họ đang trở thành món đồ để tùy ý hắn điều khiển và nếu như họ không còn tác dụng thì sẽ bị loại bỏ mà không một chút thương tiếc.
Nuốt xuống một ngụm khí lạnh, ánh mắt đám người đầy sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân rồi gật đầu, đáp. “Ta hiểu?”.
Nhìn đám người có vẻ sợ sệt, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi nói tiếp. “Các ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt sợ hãi kiểu đó? Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn làm theo lời thì sẽ không có gì ảnh hưởng đến các ngươi cả?”.
“Vậy ngươi muốn bọn ta làm gì?”. Đám người lên tiếng hỏi.
“Rất đơn giản”. Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, đáp. “Sau khi các ngươi cứu người thì phải ra tay giúp ta tiêu diệt đám sơn tặc”.
“...”. Suy nghĩ thêm một lúc, đám người nhìn nhau rồi gật đầu trả lời. “Được, bọn ta đám ứng ngươi?”.
“Rất có quả quyết?”. Đế Nguyên Quân vui vẻ cười đáp. “Không còn nhiều thời gian nữa, ta bắt đầu thôi”.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Thương lão, nói. “Phiền lão lấy thứ gì trói đám người này lại rồi dẫn đến Trùng Dương Trại”.
Đợi sau khi trói chặt đám người và trên đường đi đến Trùng Dương Trại, Thương lão lúc này đã không giấu diếm được sự phấn khích ở trong lòng liền quay qua nói thầm vào tai hắn. “Tiểu tử, bụng dạ ngươi thật đen tối? Nhưng mà ta lại rất thích tính cách của ngươi? Vừa bá đạo vừa quyết liệt?”.
“Ta cũng mong Thương gia có một hậu bối giống như ngươi?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì ngớ người, ánh mắt hắn nhìn lão lộ vẻ khinh thường nói. “Sẽ không có người nào giống như ta được đâu? Nên ngươi cũng đừng quá mong chờ”.
Đứng trước cổng lớn Trùng Dương Trại, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn Trương Thiếu Kiệt, lên tiếng căn dặn. “Nếu như ngươi không muốn chết thì đi sát theo ta?”.
Bị chặn ở bên ngoài, đám sơn tặc thấy ba người lạ tìm đến thì lớn tiếng quát. “Kẻ đến là ai? Có biết nơi này là Trùng Dương Trại hay không?”.
Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân làm ra dáng vẻ hòa nhã và lấy ra một trăm mai linh thạch đưa cho hai tên canh cổng, đáp. “Hai vị tiểu ca này, ta có chuyện muốn gặp thủ lĩnh của các người nên phiền ngươi chuyển lời”.
“...”. Nhận linh thạch, hai tên lính canh lienf thay đổi thái độ, đáp. “Không biết các vị có chuyện gì muốn ta truyền lời?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía đám người Mạnh gia rồi lên tiếng. “Ngươi bảo là có một vị tiền bối đến từ Thương gia ở Thanh Lan thành có chuyện đến gặp và nhân tiện có một món quà nhỏ muốn tặng cho thủ lĩnh”.
Nhìn thấy đám người Mạnh gia bị trói lại, hai tên canh cổng không một chút suy nghĩ liền nhận ra ngay. “Được rồi, ta sẽ vào bên trong báo với đường chủ nên các vị xin hãy đợi ở đây?”.
Một lúc sau, tên lính cách hớt ha hớt hải từ bên trong chạy ra. Gương mặt hắn có chút gấp gáp nhìn hai người, nói. “Hai vị, đường chủ cho mời?”.
Đi vào trong sơn trại, tên lính canh dẫn hai người đi đến một căn lều lớn ở ngay bên cạnh khu trung tâm rồi đưa tay ra hiệu và nói. “Mời”.
Dẫn đám người Mạnh gia vào trong sơn trại, ánh mắt hai người nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở trên cao và hắn cũng đang nhìn họ với ánh mắt dò xét.
Tên đường chủ làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng, nói. “Không biết hai vị đến tìm ta có việc gì?”.
Đế Nguyên Quân không giấu diếm liền lên tiếng. “Ta đến đây là muốn gặp một người? Tên hắn là tiểu Xuyên?”.
“Ý ngươi là đệ tử của thủ lĩnh?”. Tên đường chủ nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày. “Không biết các ngươi là người quen của hắn hay gì?”.
“Có thể xem là như thế?”. Đế Nguyên Quân gật đầu. “Ta đến tìm hắn vì muốn hỏi một chuyện, sau khi nghe thấy câu trả lời thì ta sẽ rời khỏi đây ngay”.
“Hừm, xét về món quà mà hai người mang đến thì vẫn chưa thể gặp hắn được?”. Tên đường chủ lạnh lùng lắc đầu. “Thời gian hắn tiến nhập sơn trại không lâu nên bây giờ đang bế quan tu luyện cùng thủ lĩnh, muốn gặp hắn thì phải đợi đến lúc hắn xuất quan”.
“Vậy thời gian là bao lâu?”. Đế Nguyên Quân sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Cái này thì ta không nắm chắc, nhưng…”. Tên đường chủ lắc đầu. “Ít thì cũng phải vài ba tháng nữa, hoặc cũng có thể là một năm, hai năm?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, ánh mắt hắn nhìn tên đường chủ rồi nở một nụ cười nhạt. “Ta thì không có nhiều thời gian như vậy?”.
Sau đó, hắn quay qua nhìn Thương lão rồi lên tiếng. “Thương lão?”.
- --
Ps: cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Sorry mn nhiều nha, bữa giờ mình hơi bận với chăm soạn đề cương truyện mới nên bị trễ chương mấy ngày nên mong mọi người thông cảm.
Nếu không có gì thay đổi thì truyện mới của mình sẽ sớm ra lò và tiến độ mình ước chừng là: 2c/ngày với bộ Chuế tế và 1 - 2c/ngày đối với bộ mới.
Nên sắp tới mình rất mong được sự ủng hộ của mọi người. Mình cảm ơn.
Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn Thương lão rồi đột nhiên nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Chẳng phải ngươi muốn ta giải quyết mọi chuyện xong sớm sao? Với lại, nếu như Thương gia các người có thể nhân cơ hội này có thể có thêm một mối quan hệ mật thiết với một gia tộc khác”.
“Như thế chẳng phải lợi cho ngươi quá rồi còn gì?”.
“...”. Đám người Thanh Lan thành đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt họ nhìn Thương lão lộ rõ sự kinh ngạc và bất ngờ thốt ra. “Tiền bối, người là trưởng lão Thương gia, Thương Mộng Tường?”.
“Đúng, là ta?”. Thương lão đưa mắt nhìn đám người lộ rõ sự tò mò, hỏi. “Đám tiểu tử các ngươi biết ta hay sao mà kinh ngạc đến như vậy?”.
“Tất nhiên là biết rồi?”. Đám người hí hửng nhìn lão rồi nở một nụ cười vui mừng, đáp. “Trong gia tộc có ai mà không biết đến tên tuổi của Thương lão?”.
“Đúng thế, lão gia chủ lúc trước kể cho đệ tử trong gia tộc rất nhiều chuyện của tiền bối? Nào là thiên kiêu Thương gia lấy một địch mười, từng đoạt vị trí đệ nhất thiên kiêu Thanh Lan thành. Rồi dùng Ngưng Hải cảnh đánh giết Thiên Địa cảnh,...”.
“...”. Nhìn đám người hí hửng kể lại những chuyện của bản thân lão lúc xưa thì bất chợt. Trong đầu lão hiện lên một đoạn hình ảnh lúc bản thân đang còn trẻ tuổi, Thương lão nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra trước đây mà không giấu được một nụ cười khoái chí trên gương mặt.
“Khụ khụ”. Thương lão đưa tay lên che miệng rồi họ nhẹ một tiếng, sau đó phất tay ra hiệu đám người dừng lại. “Thôi được rồi? Ta sẽ ra tay giúp các ngươi?”.
Đám người nghe thấy vậy thì trong lòng vui mừng vô cùng, họ không giấu diếm được cảm xúc mà để lộ ra ngoài. Họ kính cẩn cúi đầu thi lễ đáp. “Đa tạ Thương lão tiền bối”.
Thương lão gật đầu nhẹ một cái rồi quay qua nhìn Đế Nguyên Quân, nói. “Tiểu tử, ngươi có dự tính gì rồi?”.
“Cũng không có gì?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Muốn cứu người thì cứ đến đó mà cứu thôi, ta sẽ đi thẳng vào trong Trùng Dương Trại để thả người nhưng mà ta không thể lộ liễu giống như thế được?”.
“Vậy cách của ngươi là?”. Thương lão tò mò hỏi.
“Đơn giản, ta giả dạng thành người của chúng rồi cứ thế mà đi vào thôi”. Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp. “Nhưng những người này thì không được?”.
“...”. Đám người cảm thấy khó hiểu đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân, đáp. “Là vì bọn ta từng bị đám sơn tặc nhìn thấy sao?”.
“Đúng thế?”. Đế Nguyên Quân gật đầu. “Các ngươi cứ đứng đợi ở bên ngoài rồi sau khi nghe thấy tiếng động lớn thì xông vào hoặc có một cách khác là ta sẽ giao các ngươi cho đám sơn tặc rồi nhân lúc chúng không có cảnh giác thì đồng loại ra tay”.
“Ta đưa ra hai cách đó và các ngươi muốn chọn cái nào cũng được?”.
Đám người nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu một cái, đáp. “Bọn ta thật sự rất lo lắng cho sự an nguy của trưởng lão và những người khác nên bọn ta quyết định là theo cách hai. Biết là nguy hiểm và khó thành công nhưng bọn ta nguyện đánh cược?”.
“Cái này thì tùy quyết định của các ngươi?”. Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng rồi gật đầu. “Vậy thì không cần chờ đợi thêm nữa?”.
“Hở…”. Đám người không hiểu ý định của Đế Nguyên Quân là gì nên giật mình một cái.
“Các ngươi chịu khó một chút?”. Đế Nguyên Quân đánh ra từng đạo chân nguyên xâm nhập và phong bế chân nguyên của đám người rồi nở một nụ cười lạnh.
“...”. Cảm nhận bản thân đột nhiên trở nên vô lực và không thể vận chuyển chân nguyên ở trong cơ thể. Ánh mắt đám người lúc này mới dần lộ ra sự sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân, khóe miệng họ khẽ run lên, hỏi. “Ngươi vừa làm gì ta? Tại sao ta không thể vận chuyển chân nguyên được?”.
“Cái này chỉ là một sự đảm bảo đối với ta mà thôi?”. Đế Nguyên Quân nhìn họ rồi nở một nụ cười lạnh, đáp. “Người khác có thể tin tưởng các ngươi nhưng ta thì không? Ta không có cùng mục tiêu với các ngươi nhưng vì tiện đường nên đi cùng các ngươi một đoạn?”.
“Các ngươi thế mạnh người đông nên nếu như ta không có sự đảm bảo thì sau khi cứu người rồi các ngươi lật lọng thì sao? Ta không cho phép chuyện đó xảy ra?”.
“Sẵn tiện, ta cũng nói cho các ngươi biết một chuyện? Đừng mong sẽ có người khác phá vỡ được cấm chế của ta? Và nếu như có ngoại lực nào tác động vào thì không chỉ đan điền mà tính mạng các ngươi cũng vì thế mà tiêu tán?”.
“Các ngươi hiểu ý ta đúng không?”.
“...”. Nhìn dáng vẻ anh tuấn và rất trẻ tuổi nhưng trong lòng họ thì Đế Nguyên Quân còn nguy hiểm hơn đám sơn tặc kia gấp nhiều lần. Thậm chí, trong thâm tâm họ bất chợt hiện lên một dự cảm nào đó không lành. Cảm giác như họ đang trở thành món đồ để tùy ý hắn điều khiển và nếu như họ không còn tác dụng thì sẽ bị loại bỏ mà không một chút thương tiếc.
Nuốt xuống một ngụm khí lạnh, ánh mắt đám người đầy sợ hãi nhìn Đế Nguyên Quân rồi gật đầu, đáp. “Ta hiểu?”.
Nhìn đám người có vẻ sợ sệt, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi nói tiếp. “Các ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt sợ hãi kiểu đó? Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn làm theo lời thì sẽ không có gì ảnh hưởng đến các ngươi cả?”.
“Vậy ngươi muốn bọn ta làm gì?”. Đám người lên tiếng hỏi.
“Rất đơn giản”. Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, đáp. “Sau khi các ngươi cứu người thì phải ra tay giúp ta tiêu diệt đám sơn tặc”.
“...”. Suy nghĩ thêm một lúc, đám người nhìn nhau rồi gật đầu trả lời. “Được, bọn ta đám ứng ngươi?”.
“Rất có quả quyết?”. Đế Nguyên Quân vui vẻ cười đáp. “Không còn nhiều thời gian nữa, ta bắt đầu thôi”.
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Thương lão, nói. “Phiền lão lấy thứ gì trói đám người này lại rồi dẫn đến Trùng Dương Trại”.
Đợi sau khi trói chặt đám người và trên đường đi đến Trùng Dương Trại, Thương lão lúc này đã không giấu diếm được sự phấn khích ở trong lòng liền quay qua nói thầm vào tai hắn. “Tiểu tử, bụng dạ ngươi thật đen tối? Nhưng mà ta lại rất thích tính cách của ngươi? Vừa bá đạo vừa quyết liệt?”.
“Ta cũng mong Thương gia có một hậu bối giống như ngươi?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì ngớ người, ánh mắt hắn nhìn lão lộ vẻ khinh thường nói. “Sẽ không có người nào giống như ta được đâu? Nên ngươi cũng đừng quá mong chờ”.
Đứng trước cổng lớn Trùng Dương Trại, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn Trương Thiếu Kiệt, lên tiếng căn dặn. “Nếu như ngươi không muốn chết thì đi sát theo ta?”.
Bị chặn ở bên ngoài, đám sơn tặc thấy ba người lạ tìm đến thì lớn tiếng quát. “Kẻ đến là ai? Có biết nơi này là Trùng Dương Trại hay không?”.
Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân làm ra dáng vẻ hòa nhã và lấy ra một trăm mai linh thạch đưa cho hai tên canh cổng, đáp. “Hai vị tiểu ca này, ta có chuyện muốn gặp thủ lĩnh của các người nên phiền ngươi chuyển lời”.
“...”. Nhận linh thạch, hai tên lính canh lienf thay đổi thái độ, đáp. “Không biết các vị có chuyện gì muốn ta truyền lời?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía đám người Mạnh gia rồi lên tiếng. “Ngươi bảo là có một vị tiền bối đến từ Thương gia ở Thanh Lan thành có chuyện đến gặp và nhân tiện có một món quà nhỏ muốn tặng cho thủ lĩnh”.
Nhìn thấy đám người Mạnh gia bị trói lại, hai tên canh cổng không một chút suy nghĩ liền nhận ra ngay. “Được rồi, ta sẽ vào bên trong báo với đường chủ nên các vị xin hãy đợi ở đây?”.
Một lúc sau, tên lính cách hớt ha hớt hải từ bên trong chạy ra. Gương mặt hắn có chút gấp gáp nhìn hai người, nói. “Hai vị, đường chủ cho mời?”.
Đi vào trong sơn trại, tên lính canh dẫn hai người đi đến một căn lều lớn ở ngay bên cạnh khu trung tâm rồi đưa tay ra hiệu và nói. “Mời”.
Dẫn đám người Mạnh gia vào trong sơn trại, ánh mắt hai người nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở trên cao và hắn cũng đang nhìn họ với ánh mắt dò xét.
Tên đường chủ làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng, nói. “Không biết hai vị đến tìm ta có việc gì?”.
Đế Nguyên Quân không giấu diếm liền lên tiếng. “Ta đến đây là muốn gặp một người? Tên hắn là tiểu Xuyên?”.
“Ý ngươi là đệ tử của thủ lĩnh?”. Tên đường chủ nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày. “Không biết các ngươi là người quen của hắn hay gì?”.
“Có thể xem là như thế?”. Đế Nguyên Quân gật đầu. “Ta đến tìm hắn vì muốn hỏi một chuyện, sau khi nghe thấy câu trả lời thì ta sẽ rời khỏi đây ngay”.
“Hừm, xét về món quà mà hai người mang đến thì vẫn chưa thể gặp hắn được?”. Tên đường chủ lạnh lùng lắc đầu. “Thời gian hắn tiến nhập sơn trại không lâu nên bây giờ đang bế quan tu luyện cùng thủ lĩnh, muốn gặp hắn thì phải đợi đến lúc hắn xuất quan”.
“Vậy thời gian là bao lâu?”. Đế Nguyên Quân sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Cái này thì ta không nắm chắc, nhưng…”. Tên đường chủ lắc đầu. “Ít thì cũng phải vài ba tháng nữa, hoặc cũng có thể là một năm, hai năm?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, ánh mắt hắn nhìn tên đường chủ rồi nở một nụ cười nhạt. “Ta thì không có nhiều thời gian như vậy?”.
Sau đó, hắn quay qua nhìn Thương lão rồi lên tiếng. “Thương lão?”.
- --
Ps: cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Sorry mn nhiều nha, bữa giờ mình hơi bận với chăm soạn đề cương truyện mới nên bị trễ chương mấy ngày nên mong mọi người thông cảm.
Nếu không có gì thay đổi thì truyện mới của mình sẽ sớm ra lò và tiến độ mình ước chừng là: 2c/ngày với bộ Chuế tế và 1 - 2c/ngày đối với bộ mới.
Nên sắp tới mình rất mong được sự ủng hộ của mọi người. Mình cảm ơn.