Từ đầu đến cuối chẳng để tâm đến Hồ Tiểu Chiêu.
Lúc này mấy người nhà họ Đinh cũng nhìn nhau.
Nhất là Đinh Quốc Cường và Đinh Kim Phúc, hai chú cháu nhìn nhau đều thấy được vẻ kinh ngạc khó che giấu trong mắt đối phương.
“Bác cả, chuyện… rốt cuộc thần y Tần có thân phận gì thế, sao mà Đổng Thiên Dương có vẻ hơi sợ anh ta?”, Đinh Quốc Cường nhỏ giọng nói.
Nghe thế Đinh Kim Phúc cười khổ: “Cậu ấy tuổi còn trẻ mà đã có y thuật xuất sắc như vậy, sao có thể là người tầm thường được? Là nhà mình ngu ngốc thôi”.
Nghe bác cả nói thế, Đinh Quốc Cường hoang mang gật đầu.
Mặc dù không biết ông cụ mà Đổng Thiên Dương nhắc đến là ai nhưng có thể khiến Đổng Thiên Dương thỏa hiệp chắc chắn là một nhân vật tầm cỡ.
Sắc mặt Đổng Thiên Dương hơi khó coi.
Ông ta hít sâu một hơi như kiềm chế lửa giận xuống hết mức.
Một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, còn nhớ lúc trước khi tôi đến thăm sư phụ của cậu, cậu mới mười tuổi nhỉ, bây giờ thoắt cái đã lớn thế này rồi”.
Ngoài mặt thì một bộ người lớn hỏi chuyện nhưng Tần Khải có thể nhìn ra Đổng Thiên Dương đang cố ý đổi chủ đề.
“Đứa con trai này của ông cũng chẳng phải cũng thế sao? Mấy năm trước tôi và sư phụ đi ngang qua Trung Hải, nếu tôi nhớ không lầm thì vị thần y Hồ này vẫn còn mặc quần hở đũng nhỉ? Haizz, thời gian khiến người ta già đi”.
Vừa rồi Tần Khải thẳng lưng lên, học theo bộ dạng và giọng điều của Đổng Thiên Dương, còn thiếu điều vuốt râu thôi.
Phụt!
Mấy người nhà họ Đinh đứng hóng chuyện, có vài người không nhịn được cười.
Quay đầu sang chỗ khác nhịn cười rất vất vả.
Vương Dao cũng không có ý nhịn cười, thầm trách cứ trợn mắt nhìn Tần Khải.
Sao tên này lại xấu xa thế chứ?
Nếu đổi lại là một người lớn tuổi nói thì không sao, nhưng tuổi của Tần Khải và Hồ Tiểu Chiêu lại không hơn kém là bao.
Mấy người mặc quần đũng này kia lại khiến Hồ Tiểu Chiêu thẹn quá hóa giận.
“Mẹ kiếp, mày câm miệng cho tao!”
Hồ Tiểu Chiêu vô cùng giận dữ gào lên, chỉ ước gì có thể nhai sống Tần Khải.
“Tiểu Chiêu, con bớt nói vài câu đi”.
Lúc này Đổng Thiên Dương trợn mắt nhìn con trai, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng Đổng Thiên Dương biết rất rõ, những gì Tần Khải nói đều là sự thật.
Chỉ là lời này nói ra vào lúc này rõ ràng là đang vả mặt Hồ Tiểu Chiêu.
Ông ta làm bố cũng chẳng thấy dễ chịu gì.
“Tiểu Chiêu nó còn nhỏ, lại bị tôi chiều chuộng đến hư hỏng, thật ra tâm địa của đứa nhỏ này rất tốt. Còn chuyện của nhà họ Đinh, nếu thần y Tần đã ra mặt thì tôi nghĩ nên bỏ qua vậy. Công ty tôi còn có vài việc cần giải quyết, hôm nay không ở lại đây lâu nữa. Tiểu Tần, hôm khác tới nhà bác chơi, hỏi thăm sư phụ cháu thay bác, không tiễn…”
Đổng Thiên Dương mỉm cười, khó che giấu được vẻ mặt xám như tro. Nói rồi ông ta lập tức quay đầu bỏ đi.
Có Tần Khải ở đây, nếu còn quấn lấy không buông thì người chịu thiệt sẽ trở thành nhà họ Đổng mất.