Tay vệ sĩ ngã xuống đất, ôm bụng kêu la thảm thiết, mặt méo xệch và xanh lét, hồi lâu không đứng dậy được.
Lúc này Tần Khải mới chậm rãi thu quyền lại. Nếu không phải do có động tác này thì không ai nhìn rõ vừa rồi anh đã ra tay!
Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh!
"Cái này, cái này sao có thể? Anh Hổ trước khi xuất ngũ đã có biệt danh là thiên hạ vô địch cao thủ!"
"Hổ, anh Hổ, anh không sao chứ?"
...
Trong số hơn chục vệ sĩ còn lại, một số sợ hãi lùi lại, trong khi những người khác sửng sốt và lẩm bẩm một mình.
Một số người phản ứng nhanh hơn và chạy đến giúp anh Hổ trên mặt đất.
"Đừng... gãy... gãy rồi. Má mày, đừng động vào tao...gọi xe cứu thương mau! Gọi nhanh lên! Đau chết tao rồi!"
Anh Hổ gào khóc thảm thiết, khuôn mặt gần như biến dạng vì đau.
Cú đấm cực nhanh vừa rồi của Tần Khải, mặc dù ở gần trong gang tấc nhưng lực đánh rất mạnh.
Anh Hổ cho rằng anh ta đã bị gãy ít nhất hai xương sườn.
Với đòn hiểm này thì phải mấy tháng tới không đi lại được bình thường!
Không ai ngờ rằng cảnh tượng lại diễn ra như thế này.
Về phần người tới trợ giúp cũng không biết làm thế nào, nên dìu hay không dìu mới phải.
Bầu không khí đột nhiên trở nên cổ quái!
"Còn ai nữa?"
Tần Khải mặt không biểu cảm, bình thản mở miệng, ánh mắt quét qua từng người một.
Anh nhìn tới đâu thì bất kể là vệ sĩ hay người nhà họ Lý đều vô thức lùi lại vài bước.
Đám người này sắc mặt tái nhợt, vẻ kiêu ngạo lúc trước không còn nữa.
Rốt cuộc, ngay cả Ngũ Hổ, những kẻ được mệnh danh là những chiến binh bất khả chiến bại trong giang hồ cũng bị anh đánh trọng thương bằng một cú đấm!
Nếu là bọn họ, sợ là mất nửa cái mạng.
Người có khuôn mặt khó coi nhất là Lý Tiếu Lai.
Mặt hắn ta như nuốt phải phân, không thể cười được nữa.
Hắn đã nghĩ rằng Tần Khải chỉ là một kẻ quê mùa, nhưng ai biết anh lại khó chơi đến vậy?
Cũng giống như cú đá trong phòng tập boxing. Vốn tưởng đá vào bịch bông, ai dè lại đá phải một thanh sắt nóng.
Biểu cảm của Lý Tiếu Lai cứng đờ, đứng chết trân một hồi lâu chưa hoàn hồn.
Hít……