Tuy họ không biết anh là ai nhưng thấy đúng thì cứ vỗ tay thôi.
Dẫu sao Vương Kỳ cũng là sếp mới, với cô sếp từ trên trỏi rơi xuống này, họ nào dám bất kính.
Vương Kỳ đang định thị uy với Tần Khải, nhưng chưa kịp nói thì đã bị tiếng vỗ tay lấn át rồi.
Tần Khải thì cười he he, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Anh nhìn lén Vương Kỳ rồi mỉm cười đắc ý.
Như thể anh muốn nói cô ấy không có cửa để đấu với mình.
Được thôi, anh…
Vương Kỳ ở phía trên lập tức nhăn mặt.
Nhưng nếu cô ấy cứ nhằm vào một mình Tần Khải thì cũng không hay.
Vì thế, Vương Kỳ đành nuốt cục tức rồi vừa đọc bản thảo vừa tính kế trả thù.
Cô ấy là bạn thân của Triệu Băng Linh nên thấy mình cần phải xử lý Tần Khải hộ cô bản thân, kiểu gì cũng phải hạ bệ anh.
Điều này chắc chắn không phải lấy việc công trả thù riêng, dẫu sao Triệu Băng Linh cũng thường xuyên oán thán về Tần Khải với cô ấy.
“Được rồi, tiếp theo tôi sẽ sắp xếp công việc. Tiểu Trương, cậu hãy làm biên bản cuộc họp hôm nay, chiều nộp cho tôi. Tiểu Vương, cô tiếp tục liên lạc với khách hàng…”
Vương Kỳ bỏ tài liệu xuống, sau đó nhanh chóng sắp xếp công việc cho mọi người.
Sau đó, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp.
Loáng cái, chỉ còn lại mỗi Tần Khải và Vương Kỳ.
Hai người cách nhau một cái bàn, sau đó nhìn nhau như đang đấu trí.
“Kinh nghiệm thì phải tích luỹ dần dần. Tôi đánh giá thực lực của anh rất cao, Tần Khải, anh đừng phụ sự tín nhiệm của tôi chứ”.
Tuy nói thế, nhưng loáng cái, Vương Kỳ đã quay ngoắt thái độ, sau đó đi tới gần Tần Khải rồi đập một tờ giấy xuống cạnh anh.
“Nội dung công việc đây, anh nghiên cứu kỹ vào, sau đó phải hoàn thành cho tôi trong vòng ba ngày”.
“Ơ… sếp, thế sao được?”