Mục lục
Tiểu thần y xuống núi - Tần Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người đánh anh là tôi, liên quan gì đến thần y Tần? Có việc gì cứ tính lên đầu tôi, đừng có vu vạ lung tung”.  

 

Lúc này Đinh Quốc Cường nghiến răng bước lên, không có ý định cúi đầu không nhận.  

 

Tần Khải ở một bên nhìn, gương mặt hiện lên ý cười.  

 

Tính cách Đinh Quốc Cường quả thật hơi cục cằn nhưng tâm địa vẫn rất tốt.  

 

“Tôi muốn làm thế nào thì làm thế ấy! Họ Đinh kia, tôi nói cho anh biết, đừng mẹ nó thấy mình trống giống chó thì coi mình là người. Ông đây bảo anh quỳ xuống, đó là nể mặt anh, hiểu không?”, Hồ Tiểu Chiêu không phục nhìn Đinh Quốc Cường, thẹn quá hóa giận.  

 

Con trai hành động kiêu ngạo và ngang ngược như thế mà Đổng Thiên Dương chỉ ở một bên lặng lẽ quan sát, không cảm thấy có gì là sai cả.  

 

“Đủ rồi! Đổng Thiên Dương, ông quá đáng lắm đấy”.  

 

Đinh Kim Phúc nheo mắt, ông ấy đã rất lâu rồi chưa tức giận như vậy.  

 

“Quá đáng thì thế nào?”, Đổng Thiên Dương hừ một tiếng.  

 

“Đinh Kim Phúc, đừng tưởng nhà họ Đinh có thể ngang hàng với nhà họ Đổng, nhà họ Đinh ông không thể nào so được với căn cơ của nhà họ Đổng. Đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn rồi”.  

 

Đinh Kim Phúc nhíu mày, ông ấy không phục những lời này.  

 

Nếu muốn cứng đối cứng thì nhà họ Đổng chưa chắc có thể chiếm được hời.  

 

“Đúng thế”, thấy bố mình cứng miệng như thế, Hồ Tiểu Chiêu lại vênh váo tự đắc kiêu ngạo nói.  

 

“Đúng thế, mau quỳ xuống xin lỗi cho tôi. Đặc biệt là anh đấy, Tần Khải. Nếu không tôi không ngại để anh nếm thử kết cục sống không bằng chết đâu. Nhà họ Đinh cũng phải trả giá”.  

 

Nghe nói thế Đinh Kim Phúc không thể nhẫn nhịn được nữa.  

 

Dù hai bên đều bị thiệt, ông ấy cũng không thể để Tần Khải bị oan ức.  

 

Ông ấy tiến lên trước một bước, vừa định nói thì Tần Khải bỗng lên tiếng trước.  

 

“Hừ, thần y Hồ không có năng lực gì, tính tình này cũng kiêu ngạo thật. Còn cái vị Đổng... Đổng gì đấy? Tôi thường nghe ông cụ nhà tôi nói nhà họ Đổng thích bao che khuyết điểm, chậc chậc… hôm nay cuối cùng tôi cũng có cơ may thấy được một lần”.  

 

Tần Khải bước đến trước, cười híp mắt.  

 

Lúc nói anh còn không quên dựng ngón cái lên với Hồ Tiểu Chiêu, tỏ ý chế giễu.  

 

“Mày… mày mẹ nó là cái thá gì mà dám nói chuyện với bố tao như thế? Mày chết chắc rồi, mẹ nó chứ…”, Hồ Tiểu Chiêu tức giận, lại hét lên, mắng chửi trong cơn thịnh nộ.  

 

Nhưng anh ta vừa lên tiếng mắng, Đổng Thiên Dương quay phắt lại.  

 

Lại nhìn Tần Khải lần nữa, nhíu chặt mày.  

 

“Ông cụ nhà cậu? Thảo nào vừa rồi cảm thấy cậu khá quen, chẳng lẽ cậu là đệ tử của vị kia?”  

 

Đổng Thiên Dương ngờ vực hỏi, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc.  



“Ông đoán đúng rồi này, quả nhiên gia chủ nhà họ Đổng vẫn có chút hiểu biết đấy, nếu không có lẽ hôm nay tôi sẽ phải quỳ xuống xin lỗi con trai ông thật rồi. Thần y Hồ, anh nói xem có phải thế không?”, Tần Khải cười nói, anh cố ý nhấn mạnh ba chữ thần y Hồ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK