Mục lục
Tiểu thần y xuống núi - Tần Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh là đồ lưu manh, suýt chút nữa đã làm tôi lú lẫn, đúng là đáng sợ”.  

 

“Cái gì mà tôi suýt nữa khiến cô lú lẫn, là do bản thân cô ngu ngốc mà, không biết sao?”  

 

Tần Khải gật đầu, bộ dạng tỏ vẻ đang nói sự thật.  

 

“Anh, tôi muốn giết anh!”. Ba con hổ cái tức giận, lỗ tai Tàn Khải gần như bị điếc tạm thời.  

 

Chân vội lùi hai bước, lúc này mới thật sự có chút hoảng.  

 

Ba con hổ cái cùng tiến lên, chuẩn bị sử dụng bạo lực, “hạnh phúc” tới quá nhanh, Tần Khải có chút bất ngờ không kịp đề phòng.  

 

Đang tính toán trong lòng là làm sao để có thể tránh được kiếp này thì đột nhiên cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra.  

 

Một người trẻ tuổi mặc vest, vui vẻ đi vào.  

 

Đồng hồ Rolex sáng loáng trên tay anh ta, ánh mắt dừng lại trên người Tần Khải chưa đến nửa giây thì đã nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.  

 

Đồng thời, Chu Tư Tư kêu gào muốn xử lý Tần Khải, lúc này vẻ mặt bỗng thay đổi, rõ ràng có chút hoảng loạn lùi lại hai bước, tránh sau lưng Triệu Băng Linh.  

 

“Là có chuyện phía sau à…”  

 

Tần Khải bình tĩnh nhìn hai người họ, hiếm khi lại giả chết.  

 

“Tư Tư, đi ra ngoài, tôi có lời muốn nói với cô”.  

 

Người trẻ tuổi hoàn toàn xem Tần Khải như không khí, trực tiếp đi ngang qua, ánh mắt cao ngạo tập trung trên người Chu Tư Tư.  

 

Vẻ mặt Chu Tư Tư có phần khó coi, thân thể theo bản năng trốn về sau, như thể có chút chống đối.  

 

Người trẻ tuổi thấy vậy, không nói hai lời đã giơ tay muốn nắm lấy cánh tay Chu Tư Tư.  

 

Trông dáng vẻ, là muốn cưỡng ép đưa người ra.  

 

“Anh, anh làm gì?”, Chu Tư Tư có chút hoảng sợ, trốn sau lưng Triệu Băng Linh.  

 

Người trẻ tuổi không trả lời, không nhìn đến Triệu Băng Linh, tiếp tục mạnh mẽ tiến lên.  

 

Tần Khải vốn không định can thiệp, nhưng trong phòng chỉ có một mình anh là nam, không muốn lo chuyện bao đồng cũng không được.  

 

“Người anh em, muốn làm gì thì xếp hàng đã, chuyện của tôi vẫn còn chưa xong nữa”.  

 

Tần Khải tiến lên hai bước, người đứng chắn trước mặt Triệu Băng Linh.  

 

Không thể không nói, người anh em này cũng đúng lúc thật, đến vừa kịp lúc.  

 

Không chỉ cắt ngang kế hoạch của ba con hổ, mà còn cho Tần Khải cơ hội được lập công chuộc tội.  

 

Vào lúc quan trọng, Tần Khải đương nhiên phải chú ý chút.  

 

“Anh là cái thá gì? Dám can thiệp vào chuyện của tôi, chán sống rồi sao?”. Người trẻ tuổi căn bản không coi trọng Tần Khải, vươn tay muốn đấy Tần Khải ra.  

 

Nhưng vừa đẩy, Tần Khải cũng chẳng hề động đậy.  

 

Trái lại, bản thân người trẻ tuổi lại lùi lại hai bước, suýt nữa đã ngã.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK