Phải biết rằng Đinh Kim Phúc là nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn ở Trung Hải, thế mà hôm nay lại xin lỗi một người thanh niên ngoài 20 tuổi, đã thế còn có vẻ khúm núm nữa.
Tần Khải cũng hãnh diện quá đi!
“Ông không cần xin lỗi tôi, tại tôi ăn mặc hơi bô nhếch nên người ta mới hiểu lầm”.
Tần Khải xua tay rồi cười đáp.
Đinh Kim Phúc ngẩn ra, hiểu lầm Tần Khải chưa tha lỗi cho mình.
Ông ấy vội nói thêm: “Bác sĩ Tần, ai dám nói cậu ăn mặc bô nhếch, để tôi xé mồm nó ra”.
Tần Khải phù cười, sau đó huýt sáo về phía người gác cửa.
“Là người đó đã đá hỏng xe của tôi, giờ ông định đền thế nào?”
Nghe thấy thế, tên gác cửa sợ mất mật.
Tiếng tim đập như đánh trống vang đâu đây.
Hắn lập tức quỳ xuống rồi cất giọng cầu xin: “Anh ơi, em sai rồi. Là em có mắt như mù, xin anh tha cho em lần này. Em thật sự không biết anh là khách của chủ tịch, nếu ngay từ đầu anh báo tên thì…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Ngô Bình đã chen ngang.
“Ý anh là tôi sai trước hả? Có phải ai đến đây mà muốn vào khách sạn thì phải hợp ý anh không?”
Tên kia ý thức được mình đã lỡ lời nên nhanh chóng tự vả hai cái.
“Em… là em sai, em đáng chết”.
Đinh Kim Phúc thấy thế thì càng sôi tiết hơn.
Ông ấy không hiểu tại sao lại tuyển mấy tên ngu đần này vào làm việc trong khách sạn.
“Lôi thằng kia ra ngoài đánh chết cho tôi!”
Trong cơn giận, Đinh Kim Phúc không hề nương tay chút nào.
Dẫu sao, ông ấy cũng đang cần Tần Khải chữa bệnh cho mình.
Vệ sĩ đứng sau không nhiều lời mà ném tay quản lý đã bất tỉnh nhân sự đi, sau đó túm tóc của tên gác cửa lôi lên, sau đó đi ra khỏi phòng.
Dù đứng cách khá xa, mọi người ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của hắn.
Trong phòng chợt yên lặng đến mức đáng sợ.
Nhà họ Triệu đều có tâm trạng thấp thỏm, sau đó lo lắng nhìn Tần Khải.
Ai mà biết tên này lại là khách quý của Đinh Kim Phúc chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Anh sẽ không trở mặt mà tính sổ với họ chứ?
Gia đình Triệu Băng Linh ngơ ngác nhìn nhau.
Họ cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này.