“Được thôi, chỉ cần anh giải quyết được thì tôi sẽ thưởng cho anh”.
Vương Kỳ ưỡn ngực rồi mỉm cười tự tin.
Tần Khải ho khan vài tiếng rồi quay mặt đi.
Sếp Vương nhà ta có dáng người quá bốc lửa, trong khi chết áo sơ mi lại bó chặt.
Nếu hai người lại tranh cãi thêm trận nữa, Tần Khải thì không sao, nhưng cái áo sơ mi bé tẹo kia sẽ không chống đỡ nổi mất.
“Là cô nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có mà hối hận”.
Tần Khải cười hi hi nói, hơn nữa giọng điệu còn có vẻ sâu xa.
“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Vương Kỳ ngẫm nghĩ một lát rồi vui vẻ nhận lời.
Khoản nợ này khó giải quyết lắm đấy.
Vương Kỳ không cần nghĩ cũng biết, Tần Khải sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
“Tư bản đúng là xấu xa!”, Tần Khải lắc đầu ngán ngẩm.
Song, đúng lúc này có một người thanh niên mặc vest đi giày da cầm một đoá hòngo bực tức đi vào.
Đây là một nhân vật quan trọng khác của phòng thị trường, đó là sếp phó của Vương Kỳ, tên là Phó Diệu Bang.
Hai người làm cùng một bộ phận, tuy Vương Kỳ mới đến đây làm được vài hôm nhưng anh chàng Phó Diệu Bang đã si mê cuồng dại rồi.
Anh ta lao thẳng vào đây định tỏ tình, nhưng vừa nhìn đã thấy Tần Khải đang nhìn chằm chằm vào chỗ nhạy cảm của Vương Kỳ.
Lửa bốc lên đầu, anh ta lập tức đen mặt như cái đít nồi.
“Kỳ Kỳ, chiều em có rảnh không, mình cùng đi ăn nhé, anh có chuyện rất quan trọng cần nói với em”.
Anh ta quan sát Tần Khải thì thấy anh không có khả năng đe doạ nên tạm ghi thù lại, sau đó quay sang tươi cười trò chuyện với Vương Kỳ.
Anh ta cũng biết chừng mực nên tạm ghi nhớ gương mặt của Tần Khải, định sau này sẽ tính sổ với anh sau.
“Tôi đã bảo rồi, anh phải gọi tôi là sếp Vương. Còn nữa, giờ tôi đang sắp xếp công việc cho nhân viên, phiền anh ra ngoài cho”, Vương Kỳ thoáng vẻ không vui, cô ấy chẳng thèm nhìn Phó Diệu Bang đến một cái mà tiếp tục nói với Tần Khải: “Nếu trong ba ngày nữa mà anh không làm xong việc thì nhất định tôi sẽ cho anh biết tay”.
“Sếp Vương nói như biết trước kết quả ấy nhỉ”, Tần Khải mỉm cười tươi tắn.
Rõ ràng bọn họ đang tranh quyền lên tiếng.
Nhưng Phó Diệu Bang lại nghe thành ý khác.
Hình như hai người này đang có gì đó mờ ám…
Bảo sao mà Vương Kỳ không để ý đến anh ra, hoá ra là tại thằng khốn này.
Phó Diệu Bang lập tức nổi sát khí.
“Đây là ai thế? Nhân viên mới à? Sao nhìn lạ thế nhỉ?”
Phó Diệu Bang lập tức bày dáng vẻ giơ nanh khoe vuốt.
Giọng điệu của anh ta sặc mùi thuốc súng.
“Đúng, là người mới mà tổng giám đốc cử đến đấy, đang học ở chỗ tôi”.
Vương Kỳ thấy Phó Diệu Bang đã đổi sắc mặt thì chợt nghĩ ra một kế, cô ấy cô tình không nhắc đến thân phận chồng sắp cưới của Tần Khải.
Trong mắt cô ấy thì cả hai thanh niên này đều chướng mắt.
Để họ tự đấu với nhau cũng là cách hay.
Chỉ cần họ giao chiến thì dù ai thắng, Vương Kỳ cũng bớt đi được một cái gai trong mắt.
“Hôm nay đến đây thôi, tôi và sếp Vương có việc cần bàn rồi, anh ra ngoài trước đi”.
Phó Diệu Bang nghe thấy Tần Khải là người mới thì không hề che giấu cơn tức nữa mà lạnh giọng ra lệnh ngay.
“Sếp Phó, giờ tôi hiểu tại sao anh chỉ được làm phó rồi, ha ha… Lãnh đạo còn chưa phổ biến công việc cho tôi xong, sao anh lại đuổi tôi đi?”, người ta lên mặt thì sao Tần Khải cần khách sáo nữa.
Biến mình thành một người dễ bị bắt nạt không phải chuyện hay.
“Cậu, hừ! Muốn giao việc chứ gì? Được thôi, tôi cũng có việc cho cậu đây, để xem cậu có dám nhận không!”, Phó Diệu Bang nhăn mặt, lập tức rút một tờ giấy trong tập công văn ra.
“Phó Diệu Bang, anh đừng bắt nạt người mới!”, Vương Kỳ biến sắc mặt, còn lén kéo tay áo của Tần Khải.
Hình như cô ấy biết Phó Diệu Bang định làm gì rồi.
“Haizz, dẫu sao sếp Phó cũng là sếp mà”, Tần Khải cười híp mắt, hoàn toàn ngó lư sự nhắc nhở của Vương Kỳ.