Tuy Tần Khải không nói gì, nhưng hàng lông mày đã hơi cau lại.
Nếu Ngô Quảng định lên mặt với anh thì chắc chắn anh sẽ mặc kệ.
Tuy anh làm vậy sẽ tạo cơ hội cho Vương Dao được xem trò hay, nhưng cũng có thể vạch trần bộ mặt lỗ mãng của Ngô Quảng.
Song, Ngô Quảng đã nhịn được cơn giận, điều này chứng tỏ hắn ta cũng không phải dạng thường.
Càng nhịn thì càng có ý đồ sâu xa.
Chọc vào loại người này cực kỳ phiền phức…
Tuy nghĩ là thế, nhưng ngoài mặt Tần Khải vẫn tươi cười.
Còn Ngô Quảng thì đang giả vờ gắp thức ăn, nhưng thật ra chẳng có chút khẩu vị nào.
Nhất là khi hắn ta nhìn thấy đĩa thịt kho tàu trước mặt Tần Khải.
Ngô Quảng vừa nhìn đã biết đó là món do Kỳ Mai Hoa làm.
Mẹ kiếp!
Hắn ta thầm chửi thề một câu, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười.
“Dao Dao, nếu đã là khách quý thì chắc phải có lai lịch lắm đúng không? Anh kém hiểu biết nên em giới thiệu cho anh nhé, so ra thì tuổi tác của hai bên cũng xêm xêm nhau, có gì thì làm quen luôn”.
Ngô Quảng không phải tên ngốc, dẫu sao đây cũng là nhà họ Vương nên không thể động thủ được.
Vì thế, hắn ta sẽ thăm dò Tần Khải trước để ủ mưu.
“Ồ, anh hỏi đúng người rồi đấy”, Vương Dao mỉm cười để lộ cái răng nanh.
Cô ta rất mong được thấy Ngô Quảng và Tần Khải so găng.
Tần Khải ngồi cạnh đó nhếch mép cười.
Vương Dao còn non và xanh lắm.
Ngô Quảng không hỏi Vương Tuyết, mà lại chọn Vương Dao, đó là vì thấy Vương Dao dễ gợi chuyện.
Cô ngốc này bị người ta lợi dụng mà chẳng hay.
“Điểm xuất sắc nhất của thần y Tần đương nhiên là y thuật rồi, đương nhiên cái này em cũng nghe bà kể thôi, còn lợi hại ra sao thì em không rõ”.
“Anh rể, em nghe nói anh cũng giỏi lắm, hay anh thử tài hắn ta đi?”
Vừa nói, Vương Dao vừa nhìn Tần Khải bằng vẻ khích bác.
“Ra là lang băm, anh còn tưởng là có điểm nào hơn người. Ngưỡng cửa nhà mình ngày càng thấp nhỉ, sao ai cũng được bước qua thế”, Ngô Quảng vừa nghe xong thì lập tức lẩm bẩm.
Tần Khải là khách mà bà ấy mời đến, mà cũng là người mà bà ấy kết thân.
Ngô Quảng làm thế này đúng là quá đáng.
Nhưng Kỳ Mai Hoa lại không ngăn cản.