Triệu Băng Linh nghiến răng, chỉ muốn tẩn cho Tần Khải một trận.
Nói thật là cô cũng muốn anh đồng ý, có khách sạn này rồi thì biết đâu Triệu Thị có thể giải quyết được những khó khăn hiện tại.
Nhưng Tần Khải nói cũng đúng, thế có khác gì cướp của đâu.
“Thế… tôi đền cho bác sĩ một cái Rolls Royce nhé?”
Đinh Kim Phúc dè dặt hỏi.
“Tôi không biết lái xe!”
Tần Khải mím môi từ chối.
Đinh Kim Phúc chỉ muốn khóc, ai chơi thế bao giờ, cho nhà không cần, cho xe cũng không muốn, thế giờ Tần Khải muốn gì đây?
“Chủ tịch Đinh, hay ông đền cho sư thúc tôi một cái xe điện đi, sư thúc biết đi đấy…”
Trương Khải ngẫm nghĩ rồi nói.
Không chờ Đinh Kim Phúc phản ứng lại, Tần Khải đã hài lòng gật đầu luôn.
“Ý hay, xe nhỏ thôi cũng được!”
Phụt!
Triệu Băng Linh sặc nước miếng.
Tên này ngu thật hay giả ngu vậy?
Ầm ĩ nãy giờ mà chỉ cần một cái xe điện thôi ư?
Đầu đất à?
“Xin lỗi, ngại quá!”, Triệu Băng Linh ý thức được hành động của mình nên vội rút khăn ra la miệng.
Nhưng chẳng ai ở đây dám cười nhạo cô.
Còn Đinh Kim Phúc thì như đã hoá đá.
Nếu ông ấy chỉ đền cho Tần Khải một cái xe điện, có khi nào người khác sẽ nghĩ ông ấy hẹp hòi không?
Đương nhiên, ông ấy không dám mặc cả với Tần Khải nữa, nhỡ anh nổi giận không chữa bệnh cho ông ấy nữa thì coi như xong,
“Vâng, bác sĩ Tần chờ một lát, tôi sẽ cho người đi mua xe điện ngay”.
Nói rồi, ông ấy chợt nghĩ đến chuyện gì đó rồi lấy một chiếc thẻ màu vàng ra rồi đưa cho Tần Khải.
“À, đây là thẻ vàng ở tập đoàn Kim Phúc, xin bác sĩ nhận cho, cậu có thể tiêu sài tuỳ ý ở các khách sạn của tập đoàn”.
Tần Khải mỉm cười gật đầu, không khách sáo mà nhận lấy luôn, sau đó đưa cho Triệu Băng Linh.
“Vợ ơi, cất hộ anh cái, quần anh túi hơi nông, không thể làm rơi cái thẻ quý như này được”.
Triệu Băng Linh méo mặt, không biết có nên cầm hay không.
Trong khi đó, nhà họ Triệu ở đây đều đang nổ đom đóm mắt vì ghen tỵ.
Đây là thẻ VIP giới hạn của tập đoàn Kim Phúc, thường chỉ có đại gia mới có thôi.