Mục lục
Tiểu thần y xuống núi - Tần Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Không bao lâu sau, chiếc xe dừng trước con phố đi bộ phồn hoa nhất Trung Hải.  

 

Vương Dao xuống xe trước, liếc nhìn cửa hàng Versace gần nhất, mỉm cười để lộ chiếc “nanh hổ”.  

 

Lúc vừa mới lái xe, Vương Dao trong cái khó ló cái khôn, nghĩ ra cách đối phó với Tần Khải.  

 

Con phố đi bộ này, toàn bộ đều là hàng xa xỉ phẩm.  

 

Mặt tiền dọc con phố, có đủ các cửa hàng xa xỉ phẩm rực rỡ muôn màu, không phải nói là tốt nhất Trung Hải, nhưng chắc chắn là mắc nhất.  

 

Siết nắm tay trắng mịn, Vương Dao mỉm cười chân thành.  

 

Trong lòng vô cùng mong chờ, lát nữa Tần Khải mặt mũi xám xịt nhìn giá cả quần áo.  

 

Tần Khải xuống xe, đương nhiên không biết ý đồ của Vương Dao.  

 

Nhưng nhìn ký tự nước người trước cửa tiệm, với cả răng hổ của Vương Dao kia, anh ý thức được chuyện có chút kỳ lạ.  

 

“Đi thôi, không phải anh muốn mua quần áo sao? Này, nghe nói quần áo nam của tiệm này không tệ, chắc hợp với anh đấy?”  

 

Ánh mắt Vương Dao cố ý né tránh Tần Khải, cố nhịn cười.  

 

Versace - thương hiệu xa xỉ phẩm của Ý.  

 

Vương Dao vừa nghĩ đến, với xuất thân của Tần Khải, có lẽ một cái dây nịt ở bên trong này, anh cũng không mua nổi thì cô ta bỗng muốn cười.  

 

Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Tần Khải bẽ mặt, thậm chí là cầu xin cô ta tính tiền, vậy chẳng phải vui không kể xiết sao?  

 

Đến lúc đó, nhất định phải dạy dỗ tên này cho ra bã.  

 

Quét mắt nhìn cửa tiệm Versace, Tần Khải đã biết đồ bên trong chắc chắn không rẻ.  

 

Khóe mắt liếc nhìn gương mặt đang nhịn cười của Vương Dao, Tần Khải làm như không biết lầm bầm tự nói: “Thật sao? Rẻ thật à, đúng là phải vào xem xem”.  

 

Mắt thấy Tần Khải trúng chiêu đi vào cửa hàng Versace, Vương Dao vui mừng vỗ tay một cái, phấn khích không thôi.  

 

Đắc ý một lúc, cô ta mới nhịn cười đi vào.  

 

Đứng cách thu ngân không xa, Vương Dao cố tình giả vờ không quen biết Tần Khải.  

 

Nhưng ánh mắt của cô ta, từ đầu đến cuối đều nhìn Tần Khải, đang đợi Tần Khải bị bẽ mặt.  

 

“Này, cái người kia… chính là anh, đợi đã!”  

 

Quả nhiên, Tần Khải vừa mới đi vào, nhân viên đang định giới thiệu quần áo cho một người giàu trung niên đã vội vã đuổi theo, gọi Tần Khải lại.  

 

“Cô đang gọi tôi sao? Có chuyện sao?”, Tần Khải dừng bước, vẻ mặt vô hại.  

 

“Cũng không có chuyện gì lớn, nhưng chỗ chúng tôi là cửa hàng Versace, thương hiệu xa xỉ phẩm, là hàng hiệu đấy anh hiểu không? Nếu anh muốn mua quần áo, tôi kiến nghì anh ra ngoài gọi xe, đến khu Nghĩa Ô xem xem, thương hiệu trong đó hợp với anh hơn”.  

 

Nhân viên liếc mắt nhìn Tần Khải từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt khinh thường xem nhẹ, hoàn toàn không che giấu.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK