Mục lục
Tiểu thần y xuống núi - Tần Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy cả hai nhà đều có xí nghiệp gia đình, nhưng ông cụ Triệu chưa có cửa để so với Đinh Kim Phúc.  

 

“Biến hết đi cho tôi, sau này khách sạn của tôi sẽ không bao giờ chào đón các người nữa”.  

 

Đinh Kim Phúc gào lên rồi hạ lên đuổi khách.  

 

Ngoài gia đình của Triệu Băng Linh ra, những người khác đều tái mét mặt, dù có uất ức đến mấy thì họ cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng.  

 

“He he, bye nhé! Lần sau nhớ khôn ra nghe chưa, không thì còn gặp chuyện kinh khủng hơn hôm nay nữa đấy!”  

 

Tần Khải thư thái ngồi dựa trên ghế sau đó vẫy tay chào nhà họ Triệu.  

 

Triệu Diệu Quang ở cánh đó đứng nhìn hai ông anh trai của mình dẫn người rời đi.  

 

Khỏi phải nói là ông ấy thấy vui đến mức nào.  

 

“Bà thấy chưa, Tần Khải này đúng là cứu tinh của nhà mình mà. Nếu không có cậu ấy thì chắc tối nay, anh cả đã cướp hết quyền lợi của nhà mình rồi, càng ngày tôi càng ưng chàng rể này rồi đấy”.  

 

Triệu Diệu Quang ghé sát tai Tống Nhan rồi thì thầm.  

 

Song, Tống Nhan lại lắc đầu.  

 

“Ưng cái gì! Ông không thấy cách ăn nói ban nãy của cậu ta à? Hở ra là đòi đánh đòi giết, đúng là độc ác! Nếu người khác biết con gái mình lấy một tên lưu manh thì sẽ nghĩ sao đây? Nói chung là tôi vẫn không thể ưng được”.  

 

Triệu Diệu Quang đen mặt rồi phản bác mạnh mẽ: “Bà đừng có học theo thói coi thường người khác của nhóm anh cả, tôi thấy Tần Khải rất được đấy, không chỉ thông minh mà còn mạnh mẽ, nhà mình đang rất cần một người như cậu ấy”.  

 

Nghe thấy thế, Tống Nhan cau mày, trong lòng vẫn phản đối.  

 

“Không được! Người con rể lý tưởng trong suy nghĩ của tôi phải là người nho nhã lịch sự, tài mạo song toàn. Ông nhìn cậu ta đi, trông có môn đăng hộ đối với con gái nhà mình không?”  

 

Thấy vợ mình cố chấp như vậy, Triệu Diệu Quang cũng phát bực.  

 

“Đối đối cái gì? Đẹp có mài ra mà ăn được không? Giờ nhà mình đang thiếu nhất là các mối quan hệ cùng danh tiếng, mà Tần Khải lại có cả hai thứ ấy, giờ thậm chí tôi còn thấy tiếc vì mãi mới được gặp cậu ấy đấy”.  

 

Triệu Băng Linh cũng đã nghe thấy cuộc cãi vã của bố mẹ mình, cô thấy rất bất ngờ.  

 

Hoá ra bố mình lại ưng Tần Khải đến vậy.  

 

Nói thật thì cô có chung quan điểm với mẹ mình.  

 

Kiểu người như Tần Khải không phù hợp với cô, họ như ở hai thế giới khác nhau.  

 

Cô cứ tưởng chờ công ty đi vào quỹ đạp thì mình sẽ tìm cơ hội để nói rõ với Tần Khải, để anh tiếp tục quy trình từ hôn, như vậy thì cô sẽ không quá mất thể diện.  

 

Nhưng giờ, bố cô đã coi anh là con rể rồi, phải làm sao đây?  

 

Cứ nghĩ tới cảnh ngày nào bố cô cũng thúc giục hai đứa mau đi đăng ký mà cô nhức cả đầu.  

 

Phía khác, lo xong việc, Đinh Kim Phúc và Trương Khải đưa mắt nhìn nhau, sau đó mới dè dặt đi tới cạnh Tần Khải.  



“Bác sĩ Tần, chắc anh Trương đã nói chuyện với cậu rồi đúng không? Tôi và các anh em mắc một căn bệnh di truyền, đã đi khám chữa nhiều nơi và tốn không biết bao nhiêu tiền, nhưng vẫn chưa khỏi, cậu xem…” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK