Mục lục
Tiểu thần y xuống núi - Tần Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy thế, Vương Kỳ phì cười nói: “Nói chứ, cách ăn nói của cậu cũng khá giống anh ta rồi đấy”.  

 

“Lượn! Toàn nói vớ vẩn!”, Triệu Băng Linh lừ mắt.  

 

“Tớ mà học theo anh ta thì cũng thành người vô lại à?”  

 

Vương Kỳ mỉm cười nói: “Thế càng hợp chứ sao, hai người sẽ thành một đôi vô lại, xứng đôi vừa lứa…”  

 

“Con nhỏ chết tiệt này, ngứa thịt phải không!”  

 

Nói rồi, hai cô gái lại đùa giỡn phát ra tiếng cười vui vẻ.  

 

“Tần Khải, anh đứng lại cho tôi”.  

 

Phía khác, Tần Khải vừa đi ra khỏi phòng làm việc của Triệu Băng Linh thì đã gặp Chu Tư Tư đang hùng hổ đi tới.  

 

Ngay khi nhìn thấy anh, cô ấy đã tức giận đùng đùng.  

 

Cô ấy gào lên như con sư tử, suýt nữa làm điếc cả tai của Tần Khải.  

 

“Trời, đúng là sư tử Hà Đông có khác!”  

 

Tần Khải bịt tai lại, sau đó không nói không rằng mà chạy thẳng.  

 

Các cụ nói rồi, đừng có động vào sư tử cái, nhất là khi nó đang nổi giận.  

 

Nhưng Chu Tư Tư nào dễ buông tha cho Tần Khải.  

 

Cô ấy lao tới như tên bắn rồi túm lấy tay Tần Khải.  

 

“Tần Khải, anh còn định chạy à? Có chị đây rồi thì anh có chạy đằng trời”.  

 

Chu Tư Tư lườm Tần Khải, lúc nói chuyện còn siết chặt tay.  

 

Xuýt xoa.  

 

Cơn đau ở tay truyền tới khiến Tần Khải lại hít vào một hơi lạnh.  

 

“Người đẹp Tư Tư, tôi thật sự không nhìn thấy gì cả, mà thật ra chuyện này cũng không thể trách tôi được”.  

 

Tần Khải cười ngượng, vừa nói vừa cố vùng tay ra.  

 

Nhưng Chu Tư Tư không chịu buông tay, mà càng bám chặt lấy anh hơn, thậm chí còn xoay cánh tay anh 180 độ.  

 

“Tốt nhất anh hãy nghiêm chỉnh lên, không thì tôi không biết có bóp chết anh trong cơn giận hay không đâu”.  

 

Chu Tư Tư đang bừng lửa giận, chỉ cần thấy Tần Khải đã như thấy kẻ thù giết cha nên quyết không chịu buông tha.  

 

Nếu chuyện cô ấy đi tắm bị người khác nhìn lén mà truyền ra ngoài thì còn gì là thanh danh của người con gái nữa.  

 

Nghĩ đến đây, cô ấy càng thêm hận Tần Khải.  

 

“Có nhất thiết phải thế không?”  

 

Tần Khải khóc cười không xong.  

 

Người phụ nữ này đúng là hoang dã.  

 

“Rồi tôi sẽ đứng yên cho cô xử lý, cô thích tư thế nào, tôi cũng chiều cô hết”.  

 

Tần Khải bắt đầu nở nụ cười đểu giả.  



Câu nói của anh như lửa đổ thêm dầu. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK