Mục lục
Tiểu thần y xuống núi - Tần Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tô Chí Bân rời đi với dáng vẻ thảm thiết, Tần Khải quay đầu cợt nhả nháy mắt với Triệu Băng.



“Giờ em đã hài lòng chưa?”



“Hài lòng cái gì?”, Triệu Băng Linh vờ không biết gì mà trừng mắt Tần Khải.



Vẻ mặt Tần Khải thay đổi, trở nên u oán.



Cô nhóc này còn diễn giỏi hơn ông nội của mình nữa.



“Không phải em dẫn anh tới giải quyết rắc rồi sao? Hiện tại đã giải quyết xong, em hài lòng chưa?”, Tần Khải cười tiến lên.



Nhưng Triệu Băng Linh cũng chỉ lén lút liếc nhìn những người khác một cái, không nói gì mà xoay người đi về phía thang máy.



Tần Khải buồn bực, cô gái này cố gắng giữ gìn hình tượng kiêu kỳ nên vẫn luôn phải ra vẻ như thế, không mệt sao?



Hai người lần lượt vào thang máy.



Mà trong sảnh, mọi người đều cứng lại trong bầu không khí quỷ dị kia, sắc mặt ai cũng đờ ra, cả buổi mà vẫn thể bình tĩnh.



Tiến vào thang máy.



“Tôi cảnh cáo anh, sau này không được gọi tôi là vợ trước mặt người khác, chỉ được gọi tên tôi thôi!”



Trong thang máy, Triệu Băng Linh liếc Tần Khải một cái, mở miệng cảnh cáo.



“Biết rồi biết rồi, khi có người thì gọi tên, không người thì gọi vợ đúng không, anh hiểu rồi!”



Tần Khải làm như không hiểu ý trong lời đối phương mà còn cười he he, cố ý chọc giận Triệu Băng Linh.



Hôm nay không thể hủy hôn được mà còn bị cưỡng ép buộc phải lên con thuyền cướp biển nhà họ Triệu, chi phiếu một triệu cầm còn chưa nóng tay là đã bị ông cụ Triệu lừa lấy lại.



Cả nhà này cố tình lợi dụng anh, thế thì anh cũng phải kiếm lại chút tiền lãi từ trên người Triệu Băng Linh chứ.



“Anh! Anh muốn chọc tôi tức chết à?”



Triệu Băng Linh suýt chửi ầm lên rồi nhưng lý trí nhắc nhở cô là đừng so đó với thằng ngốc Tần Khải này.



“Từ hôm nay, tôi muốn quy ước ba điều với anh!”



Tần Khải giật khóe môi: “What? Cái gì? Còn có điều kiện kèm theo à?”



Triệu Băng Linh lại liếc anh một cái, đợi cả hai đều vào văn phòng, cô mới ngồi xuống ghế xoay, chậm rãi nói.



“Anh có thể trở thành con rể nhà họ Triệu hay không thì đều dựa vào biểu hiện của anh, vì thế tôi muốn quy ước ba điều với anh. Đương nhiên, nếu anh thấy không thích hợp thì cứ chờ thêm khoảng thời gian rồi quyết định tiếp cũng được?”



Tần Khải hạn hán lời luôn.



Anh hủy hôn được thì tốt rồi. Nếu không phải nể tình nước mắt nước mũi của ông cụ Triệu, cô nghĩ tôi muốn thành con rể nhà họ Triệu lắm à?



Nếu không phải đã đồng ý với ông cụ Triệu, anh đảm bảo mình đã xoay người rời đi từ lâu.



“Nói đi, điều kiện gì...”



Tần Khải gật đầu, ngồi xuống sofa, người nằm dài ra, toàn thân đều thoải mái.



Triệu Băng Linh co giật khóe miệng, kiềm nén lửa giận mà nói: “Tuy ông nội tôi đã thông báo quan hệ hai ta nhưng anh phải: Một – không được theo sát tôi; Hai – không thể có quan hệ với những người phụ nữ khác, đặc biệt là với những người phụ nữ đã đính hôn với anh, bằng không hôn ước này vô hiệu”.



“Thứ ba, anh phải thành lập công ty thuộc về mình, tương lai có thể đường đường chính chính cưới tôi, tôi không muốn người ngoài nói nhà họ Triệu tuyển một người ở rể ăn bám”.



Triệu Băng Linh không nhảm nhiều, dường như cô đã giác ngộ là phải hi sinh bản thân rồi.



Tần Khải lại có chút bất ngờ, vốn dĩ anh tưởng là điều kiện của cô gái này sẽ rất hà khắc.



Nhưng không thể không nói, cô gái này quá bá đạo!



“Chỉ đơn giản thế thôi?”



“Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng đây chỉ là điều kiện của tôi yêu cầu anh!”



Triệu Băng Linh gật đầu.



Ý ngoài lời là còn có điều kiện giữa anh và ông cụ Triệu, cái này phải để họ bí mật đàm phán.



Khóe môi Tần Khải nhếch lên, vỗ ngực đầy khí thế: “Cái này dễ làm! Tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là chưa tới một tiếng, tôi có thể cưới cô vào cửa một cách vinh quang!”



Triệu Băng Linh không nhịn được mà phun nước.



“Anh nghiêm túc không thế?”



“Sao, cô nghĩ tôi đang khoác lác mà? Mấy người sư huynh đệ kia của tôi ấy, chọn đại một người đã là cấp bậc viện trưởng rồi, còn sư phụ già của tôi thì chạy khắp thiên hạ, kết bạn không ít người có tiếng, bằng không thì cô nghĩ xấp hôn ước trong ba lô của tôi có bằng cách nào?”



Tần Khải bĩu môi, ngạo mạn nói.



Mặt Triệu Băng Linh tối đen, khinh miệt nhìn sang.



“Ngưng ngay! Anh đang khoe khoang mạng lưới quan hệ hay là đang ám chỉ nhà họ Triệu của tôi không lọt vào mắt xanh của anh thế? Nếu thế thì ban đầu anh tới Trung Hải làm chi?”



Tần Khải giật mình, đột nhiên nhớ tới gì đó, vỗ vào trán một cái.



“Cô nhắc làm tôi nhớ ra chuyện quan trọng suýt quên mất, tôi tới Trung Hải là vì một nguyên nhân quan trọng, chữa bệnh cho một người quen! Nếu không vì nguyên nhân này thì không cần tới Trung Hải trước tiên, ai ngờ là cái bẫy!”



Tần Khải cũng không chịu thua kém, dùng vẻ mặt hèn mọn khinh thường đáp trả.



“Trách tôi à? Chẳng lẽ chỉ mình anh muốn nhanh chóng hủy hôn? Nếu anh đến trễ thêm nửa ngày thì không chừng cuộc đời chúng ta đã không giống trước rồi”.



Triệu Băng Linh co giật khóe môi, tức giận bật lại.



Tần Khải sờ cằm, đột nhiên nhìn Triệu Băng Linh đầy chăm chú.



“Nhưng nghĩ lại thì hình như tôi cũng không thiệt, nghe nói cô là “đệ nhất mỹ nhân” của Trung Hải, giờ nhìn kỹ thì đúng là hơn minh tinh, người mẫu gì kia một chút”.



Loảng xoảng...



Triệu Băng Linh suýt đánh nát ly trà rồi.



“Oẹ! Lời như thế do loại như anh nói ra đúng là làm người ta buồn nôn”.



Triệu Băng Linh ghét bỏ.



Cô cũng không biết lời Tần Khải nói là thật hay giả nhưng giờ cũng coi như đã nhìn ra tính cách Tần Khải.



Cử chỉ quê mùa, thật ra là mặt dày không biết xấu hổ.



“Trong đống hôn ước đó, còn có người đẹp hơn tôi được sao? Với mắt thẩm mỹ của anh, chẳng lẽ cảm thấy hai ta không xứng?”



Triệu Băng Linh đột nhiên thay đổi thái độ, thăm dò hỏi.



Cô đã có kết luận, một khi Tần Khải gặp cô gái ưu tú hơn mình, anh tuyệt đối sẽ thành kẻ đứng núi này trông núi nọ.



Đến lúc đó, nếu anh chủ động yêu cầu hủy hôn, không phải cả hai người họ đều được giải thoát sao?



“Không biết... những hôn ước này không đi kèm ảnh chụp, tôi chọn bằng trực giác thôi, trực giác mách bảo tôi là cô xinh đẹp nhất”.



Tần Khải biết cô gái đối diện đang thăm dò mình, ăn nói một cách ngọt xớt nhưng thông tin thì thật giả lẫn lộn.



“Hừ, đúng là đã coi thường anh rồi, khua môi múa mép, ba hoa xỏ lá!”



Triệu Băng Linh tức giận nói.



Tần Khải cười ha ha, thuận thế nói: “Cô không biết là chúng ta hiện tại rất giống vợ chồng lâu năm đang liếc mắt đưa tình à?”



Bùm!



Mặt mày Triệu Băng Linh tối sầm, cô vỗ mạnh cái bàn.



“Cút ra ngoài! Tôi không muốn nghe anh nói nữa!”



Cô không ngờ Tần Khải còn có tài thả thính như vậy nên lập tức ra lệnh đuổi khách.



Bạn thân nhất của cô từng dặn dò là phải đề phòng loại đàn ông mồm miệng dẻo quẹo, nhất là kiểu da mặt dày, rất nhiều phụ nữ sẽ bị người như thế chiếm lấy trái tim.



Khi đã đắm chìm trong đó thì sẽ bị vô tình vứt bỏ.



Cô vốn chẳng mấy thiện cảm với Tần Khải, lỡ đâu mình rơi vào bẫy, thế thì phải làm sao?



Chẳng phải là quá hời cho con cóc này à?



“Được, vừa lúc tôi phải đi giải quyết công việc...”



Tần Khải cũng không biết là Triệu Băng Linh thật sự tức giận hay là giả vờ.



Anh vỗ mông, đứng dậy định chuồn mất.



“Đợi đã!”, Triệu Băng Linh đột nhiên gọi anh lại.



“Vợ à, có gì dặn dò sao!”, Tần Khải hấp tấp chạy tới trước bàn, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô.



“Tôi có một cái điện thoại không dùng, đổi với cái máy cùi của anh đi, để tránh lần sau không tìm được anh”.



Triệu Băng Linh giận dữ cắn răng, nhưng vẫn lấy một chiếc thoại mới từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh.



Có hời không chiếm là đứa ngu!



Tần Khải cười tủm tỉm nhận lấy: “Cảm ơn vợ nha, không hổ là vợ, đối xử với chồng tốt như vậy!”



Lửa giận gần như phun ra từ trong mắt Triệu Băng Linh, cô siết chặt đôi tay trắng nõn, suýt nhảy dựng khỏi ghế nhào tới đánh Tần Khải.



Người này cố tình chọc giận cô!



“Biến, lảm nhảm nhiều quá”.



“Tôi đi đây, không có gì thì đừng tìm tôi, tôi bận lắm!”



Tần Khải cười hai tiếng, sau đó lao ra khỏi văn phòng như cơn gió.



“Người này trông có chút ngốc nghếch nhưng ít ra không phải loại người chỉ biết mạnh miệng, tốt hơn loại như Tô Chí Bân nhiều...”



Triệu Băng Linh nhìn cánh cửa mở một nửa, lẩm bẩm một chút, thậm chí còn so sánh giữa Tần Khải với Tô Chí Bân một trận.



“Dừng! Tốt hơn Tô Chí Bân thì sao? Chẳng phải cũng là dạng chẳng ra gì à!”



Nghĩ tới những gì Tần Khải đã làm, Triệu Băng Linh tức tới mức ngã ngửa.



Nhưng chính cô lại không phát hiện là cõi lòng bình thản của cô đã lẳng lặng bị phá vỡ...

Chương 14: Giở trò lưu manh



Tần Khải đứng trên tầng nhìn xuống, xe ba bánh vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là khóa chống trộm bị bẻ gãy thôi.



Vẫn may vẫn may! Đây chính là toàn bộ tài sản của Tần Khải đấy!



Nếu như bị đập, chắc chắn anh sẽ tìm Tô Chí Bân tính sổ!



Tần Khải cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại cưỡi lên xe ba bánh, chạy tới bệnh viện nhân dân Trung Hải.



Trước khi tới Trung Hải, Kỳ Mai Hoa đã nói với anh, dặn anh đến Trung Hải rồi thì đi thẳng tới bệnh viện.



Kỳ Mai Hoa là mối tình đầu của ông cụ, suýt nữa đã trở thành bà nội của anh, lần này, cháu trai của Kỳ Mai Hoa mắc phải bệnh lạ, chữa thế nào cũng không khỏi, lúc này mới tìm đến ông cụ.



Mà Tần Khải cũng là mượn cơ hội này xuống núi.



Bởi vì không quen thuộc với Trung Hải, nên anh vừa đi vừa hỏi thăm, mất gần một tiếng mới đến bệnh viện.



Lần này, anh đặc biệt chọn một góc hẻo lánh để đậu xe.



Nhưng đầu xe vừa vào được một nửa, đột nhiên có một chiếc Maserati từ phía trước chạy vào.



Bịch!



Đuôi của Maserati bỗng nhiên tiếp xúc thân mật với đầu của xe ba bánh.



“Mù à?”



Tần Khải buồn bực không thôi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.



Nhưng dường như thính lực của người trong xe cực tốt, lập tức thò đầu ra mắng to: “Anh mắng ai mù hả, không nhìn thấy tôi đã quay xe rồi à, lại còn đậu vào chỗ này, đầu óc có vấn đề?”



Nghe thấy giọng nữ êm tai, Tần Khải ngẩng đầu nhìn.



Vậy mà lại là một cô gái mắt ngọc mày ngài, da trắng dáng xinh, vẻ ngoài vô cùng thuần khiết dễ thương, rõ ràng chính là kiểu hoa khôi trong trường học.



“Này! Anh điếc à? Đậu cái xe rởm của anh sang bên kia, đừng cản trở cô đây!”



Cô gái xinh đẹp dẩu môi, tỏ vẻ ngang ngược liếc nhìn Tần Khải.



Tần Khải vốn không định so đo với cô ta, nhưng không ngờ cô gái xinh đẹp này lại ngang ngược không nói lý như vậy?



“Dựa vào cái gì! Là tôi nhìn thấy chỗ đậu xe này trước, mẹ cô không dạy cô rằng xếp hàng phải có trước có sau à?”



Nào biết cô gái lập tức không vui, đột nhiên mở cửa xe đi đến trước mặt Tần Khải, hung hăng đá một phát vào xe ba bánh của anh.



“Anh cho rằng con xe rởm này của anh là xe sang tiền triệu à! Còn không biết xấu hổ đậu xe ở chỗ này, anh không thấy ngại, tôi còn thấy ngại giùm!”



Nói xong, lại không nhịn được đá thêm một phát.



Mặc dù sức lực không lớn, nhưng không ngờ một cú này lại đá sập cửa xe.



“Sao nào! Xe rởm không phải là xe à, đừng tưởng cô lái xe sang là có thể vênh váo hống hách!”



Tần Khải bĩu môi, thấy thái độ cô ta kiêu căng ngạo mạn như vậy, lập tức bật chế độ mặt dày.



“Bồi thường tiền! Hôm nay cô đá hỏng xe tôi, nếu cô không bồi thường tám chục một trăm nghìn, cô đừng hòng rời đi!”



“Cái gì?”



Cô gái xinh đẹp giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm anh.



“Đoán chừng chiếc xe rởm này của anh còn chẳng đến một trăm tệ, lại có mặt mũi đòi tiền tôi? Tôi thấy anh là cố ý bị đụng rồi ăn vạ! Cô đây lớn như vậy rồi, nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải người giả vờ bị đụng rồi ăn vạ, không ngờ hôm nay lại gặp được tên vô lại như anh! Tức chết tôi rồi, xem ra không dạy cho anh một bài học, anh không biết cô đây là ai!”



Cô gái xinh đẹp bực mình giậm chân, khi đang nói chuyện, chợt giương nanh múa vuốt nhào về phía anh.



“Cô làm gì vậy?”



Tần Khải chẳng hiểu ra sao, anh vẫn còn ngồi trên xe, cô gái này đã xông thẳng đến, giơ tay nắm chặt cổ áo của anh.



“Này này, cho dù cô muốn lấy thân bồi thường thì tôi cũng không cần đâu”.



Tần Khải ghét bỏ bĩu môi, theo bản năng giơ tay muốn giãy ra, không ngờ vừa giãy, lại khiến cô ta kéo rách luôn áo mình.



Roẹt roẹt!



Tay áo một bên suýt bị xé rách hẳn ra.



“Đậu xanh!”



Tần Khải bó tay, cô nàng này cũng dũng mãnh quá rồi.



Nam mặc đồ nữ hở?



Nào biết, tính cách cô gái xinh đẹp này còn nóng nảy hơn anh.



“Đậu xanh cái gì chứ! Ai bảo anh trêu chọc cô đây, đáng đời!”



Nhưng mà, cô ta nhìn thấy tức giận trên mặt Tần Khải, vẫn tự biết mình đuối lý, quay người muốn vào trong xe lấy ví tiền.



Tần Khải cho rằng cô ta muốn chạy, lập tức khó chịu.



“Muốn chạy? Đứng lại cho tôi!”



Tần Khải bước nhanh về phía trước, đưa tay muốn bắt lấy bờ vai cô ta, nhưng ngay lúc đó, cô gái lại xoay người.



Một giây sau, bàn tay Tần Khải vững vàng rơi lên trên người cô gái.



Cảm giác kia khiến Tần Khải thoải mái không thôi.



Còn chưa cảm nhận được bao nhiêu, một tiếng rống như sư tử Hà Đông vang lên, suýt nữa làm điếc tai anh!



“A!”



Cô gái xinh đẹp trợn to hai mắt, hét lên một tiếng, vung tay đấm về phía mắt Tần Khải.



“Đồ lưu manh! Hôm nay anh thành công chọc giận cô đây rồi, tôi muốn khiến anh sống không bằng chết!”



Khuôn mặt cô gái xinh đẹp đỏ rực, ngoài mắc cỡ ra thì càng nhiều hơn là tức giận.



Ánh mắt nhìn Tần Khải như muốn ăn tươi nuốt sống anh.



“Hiểu nhầm! Hiểu nhầm thôi!”



Tần Khải cười ngượng ngập, sắc mặt hơi lúng túng.



Nhưng trong lòng lại suy nghĩ vẩn vơ, cảm giác kia, quả thật không phải hàng độn.



Trong lòng nghĩ như vậy, Tần Khải nuốt một ngụm nước miếng suýt chảy ra ngoài.



Mà cảnh này rơi vào trong mắt cô gái xinh đẹp, khiến cô ta càng thêm giận dữ.



“Hiểu lầm quái gì! Lưu manh thối tha, cô đây liều mạng với anh”.



Cô gái xinh đẹp nghiến răng văng tục, hệt như một con cọp cái, giơ nắm đấm muốn xông lên.



Tần Khải thầm nói không ổn, nhưng đúng lúc này, một cô gái mặc váy dài màu hồng bỗng nhiên xuất hiện sau lưng cô ta.



“Vương Dao, em làm gì vậy?”



Giọng nói dịu dàng rung động lòng người, khiến Tần Khải vô thức ngẩng đầu lên.



Tùy tiện nhìn cô gái kia một cái, anh bỗng ngây người ngay tại chỗ.



Thoạt nhìn cô gái trước mặt cũng chỉ hai hai hai ba tuổi.



Dáng người vô cùng cân đối, bên dưới váy dài màu hồng, cái cần lồi thì lồi, cái cần vểnh thì vểnh, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.



Mà khuôn mặt tuyệt đẹp kia, hoàn toàn có thể khiến người ta đã gặp rồi thì sẽ không quên được, cộng thêm mái tóc dài kia, tiên nữ cũng chỉ đến thế mà thôi!



Nhìn qua, quả thật còn xinh đẹp rung động lòng người hơn cả Triệu Băng Linh.



Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp câu hồn đoạt phách của cô ta, Tần Khải chỉ nhìn một cái thôi đã không dời mắt nổi rồi.



“Gặp phải một tên lưu manh giả vờ bị đụng rồi ăn vạ! Chị yên tâm, em lập tức đuổi anh ta đi!”



Vương Dao cũng không quay đầu lại, nói ra một câu như vậy.



Nhưng nhìn thấy Tần Khải lại chảy nước miếng với tiên nữ tỷ tỷ của mình, nắm đấm siết chặt vang lên ken két.



“Lưu manh! Xem ra anh cũng không phải người tốt lành gì, vậy mà dám giả vờ bị đụng rồi ăn vạ với cô đây, xem tôi có dám đánh mù mắt chó của anh không!”



Lúc này Tần Khải mới hồi phục tinh thần, vừa lau nước miếng vừa cười hì hì.



“Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, nếu không tôi xin lỗi cô nhé?”



“Xin lỗi có tác dụng gì à?”



Vương Dao giận dữ nhìn chằm chằm anh, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, trông cũng rất mê người.



Tên này dám động vào nơi đó của mình, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.



“Vậy cô muốn thế nào?”, Tần Khải tức giận trợn tròn mắt.



Cô gái xinh đẹp đúng là khó dây, tính tình còn nóng nảy như vậy, chỗ kia cũng chỉ là một cái sân bay thôi!



“Cô đây muốn thế nào? Đương nhiên là muốn chọc mù hai mắt của anh, rồi chặt đứt cánh tay kia của anh”.



Vương Dao siết chặt nắm đấm, còn muốn ra tay, lại bị người đẹp váy dài bên cạnh lên tiếng cắt ngang.



“Vương Dao, được rồi, vốn chính là anh ta tới trước, khi chúng ta tiến vào chị đã nhìn thấy anh ta rồi”.



Tần Khải nhướng mày, người đẹp này nói chuyện dịu dàng quá, giống như chị gái nhà bên vậy.



Mình thích!



Nhưng mà, Vương Dao vẫn giận không kìm nổi, nói: “Không được! Vừa rồi anh ta còn giở trò lưu manh, hôm nay em nhất định phải dạy cho anh ta một bài học!”



“Anh ta đã nói là hiểu lầm rồi, em cũng đừng ầm ĩ vô lý nữa, bà nội vẫn đang chờ chúng ta đấy!”



Người đẹp váy dài khẽ cau mày lại, dùng giọng điệu răn dạy nói ra.



“Được rồi! Chị, nể mặt chị, em không so đo với tên lưu manh này nữa”.



Vương Dao tức giận thở hắt ra một hơi, rõ ràng rất không cam lòng.



“Lưu manh thối tha! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi nhất định không tha cho anh!”, Vương Dao đi tới khóa cửa xe lại, quay đầu trợn mắt lườm Tần Khải một cái.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK