Mục lục
Tiểu thần y xuống núi - Tần Khải (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đinh Kim Phúc đòi tặng Tần Khải cả cái khách sạn, thậm chí còn quỳ xuống xin lỗi anh cũng là vì mục đích này đây.  

 

Căn bệnh này đã hành hạ mấy anh em ông ấy hơn 20 năm rồi.  

 

Đừng nói là Trương Khải, đến các bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước cũng đều bó tay rồi.  

 

Khi nghe Trương Khải bảo sư thúc của mình chắc chắn có cách chữa trị, Đinh Kim Phúc đã đến đây ngay.  

 

Ông ấy biết rõ thực lực cùng danh tiếng của Trương Khải, vậy mà người này còn là sư thúc của Trương Khải thì chắc chắn phải là thần y rồi.  

 

Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh, đừng nói là một khách sạn, có khuynh gia bại sản thì Đinh Kim Phúc cũng đồng ý.  

 

“Ừm, được thôi”.  

 

Tần Khải liếc nhìn Đinh Kim Phúc một cái là nắm qua được tình hình rồi.  

 

“Nhưng hôm nay tôi không rảnh, hôm nào mấy anh em ông cùng đến viện đi rồi tôi khám cho cả thể”.  

 

“Thật ạ? Cảm ơn bác sĩ Tần!”  

 

Đinh Kim Phúc kích động đến mức đỏ bừng mặt, trông như cô gái mới lớn ngại ngùng.  

 

“Sau này mà gặp chuyện gì phiền phức thì bác sĩ Tần cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giúp hết sức”.  

 

Tần Khải: “Thế thì ông mau đi bảo nhà bếp nhanh cái tay lên, tôi sắp chết đói rồi”.  

 

“Được ạ, bác sĩ chờ một lát, tôi sẽ xuống giục họ”.  

 

Dứt lời, Đinh Kim Phúc dẫn thư ký đi ngay.  

 

“Tiểu sư thúc, đệ tử cũng đi đây…”  

 

Trương Khải nhìn gia đình Triệu Băng Linh rồi mỉm cười, sau đó cũng rời đi.  

 

Loáng cái, cả căn phòng rộng rãi chỉ còn lại bốn người.  

 

“Bà xã, nay anh đã giúp em một việc lớn, tính trả công anh sao đây?”  

 

Tần Khải hất hàm trêu chọc Triệu Băng Linh.  

 

Triệu Băng Linh bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, sau đó cũng học theo anh.  

 

“Trả công ư? Tôi không tế anh một trận đã là tốt lắm rồi đấy, tưởng mình oai lắm hả?”  

 

“Ớ, sao em lại học theo cách nói chuyện của anh, lẽ nào anh hấp dẫn quá nên đã mê hoặc được em rồi?”  

 

Tần Khải ra vẻ vuốt tóc rồi cười nói.  

 

“Biến!”  

 

Triệu Băng Linh tỏ vẻ ghét bỏ.  

 

“Tôi thèm vào! Hôm nay, sự thể hiện của anh cũng chỉ đủ mức thôi”.  

 

“Gì mà đủ mức? Em nhận xét kiểu gì thế? Chú còn đang buồn vì đến giờ mới được gặp anh kia kìa”.  

 

Tần Khải cười tươi rói.  

 

Ba người nhà Triệu Băng Linh đều im bặt.  



Tai tên này thính thật, thế là nghe thấy hết rồi à? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK