Trải qua nhiệm vụ sinh tử, chạy thoát khỏi cái chết trong gang tấc, đánh đổi cả trinh tiết để có được đoạn phim trong thẻ nhớ, nhưng rốt cuộc lại bị gã cầm thú kia đoạt mất. Càng nghĩ Dược Khuê lại càng không can tâm, dù vậy bây giờ cô cũng không thể làm gì khác.
Tuy cô không muốn điều này nhưng lại quyết tâm nếu lỡ như gặp lại hắn, cô nhất định sẽ đòi lại chiếc thẻ nhớ quan trọng kia, dù cô chẳng mong nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa. Thật sự quá đỗi khiếp sợ.
Hai tuần trôi qua, nỗi ám ảnh trong cô đã phần nào nguôi ngoai được một chút. Sau khi cô không đưa được tin tức nóng hổi về Đông Chiếu Hoa cho phía tòa soạn Vera thì phó giám đốc của tòa soạn, người trực tiếp phỏng vấn Dược Khuê đã không chịu tuyển dụng cô. Từ đầu đến cuối cô ta chỉ muốn kiếm chuyện để làm khó dễ cô vì Dược Khuê là em gái của Nhược Phù, con người cô ta vừa suy đồi đạo đức lẫn thù dai dẳng.
Đến hiện tại, Dược Khuê vẫn không nói với chị hai chuyện mình đến tòa soạn Vera xin việc. Cô muốn khi nào được nhận việc chắc chắn thì mới thông báo, cô bảo với Nhược Phù hiện tại đang làm hợp đồng cho đài phát thanh thành phố, chủ yếu đi chụp ảnh về các sự kiện như thể thao, giáo dục, phim ảnh,…Cô không nói ra sự thật vì sợ chị hai sẽ lo lắng. Dược Khuê không muốn chị ấy phải bận lòng vì sự nghiệp cá nhân của cô. Bây giờ cô vẫn đang tiếp tục nộp CV xin việc ở các tòa soạn, đài phát thanh và đài truyền hình để tìm kiếm cơ hội việc làm. Thật lòng cô rất tiếc khi không thể làm việc ở tòa soạn Vera, nhưng số phận đã như vậy thì cũng đành chấp nhận.1
Hôm nay cô tự tay nấu ăn cho chị gái, còn tận tình mang cơm trưa đến văn phòng luật sư cho Nhược Phù. Ngày thường chị cô cứ hay gọi thức ăn ngoài giao đến tận nơi chứ không có thời gian nấu nướng mang theo, ăn như vậy e rằng không đảm bảo sức khỏe. Mỗi khi có thời gian, Dược Khuê liền tranh thủ nấu ăn cho chị gái.
Lái chiếc xe máy quen thuộc, cọc cạch chạy đến văn phòng luật sư Hạ Nhược Phù, trong cô cũng rất ra dáng nữ shipper xinh đẹp và nhiệt tình.
– Em gái của chị chu đáo thật, nấu toàn những món chị thích.
Cô nở nụ cười, vừa mở những hộp thức ăn còn lại vừa đáp:
– Còn món này mới là món chị mê nhất này, món trứng cuộn rau củ.
Nhìn những khoanh trứng cuộn vàng ươm, chắc chắn lại rất đều tay của em gái, Nhược Phù phải tấm tắc khen:
– Đúng là em của chị, ngay lúc chị đang thèm. Mà công nhận trứng cuộn em làm ngon bá chấy.
Cô nhanh tay đưa đũa cho chị hai:
– Đây, chị mau ăn đi cho nóng.
Hai chị em vui vẻ dùng bữa, mấy hôm nay tâm trạng của cô đã khá hơn nhiều. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, Dược Khuê không muốn bản thân cứ suy sụp mãi, cô vốn dĩ mạnh mẽ, quyết đoán nên càng không cho phép bản thân ủy mị quá lâu.
Trong lúc ăn cơm, Nhược Phù cất lời tám chuyện:
– Hôm nay chị có hẹn với Bạch tổng, là CEO của tập đoàn đá quý Uri, em có từng nghe qua danh Bạch Phong Lĩnh không?
Dược Khuê có chút ngu ngơ, tuy nhiên cô lại gật đầu:
– Em có từng nghe qua. Nghe thiên hạ đồn hắn ta rất kín tiếng, thậm chí trong các buổi hội nghị lớn hay sự kiện ra mắt đá quý, phóng viên cũng khó lòng chụp được ảnh của hắn. Mà có chuyện gì sao chị?
Trong giới kinh doanh, Bạch Phong Lĩnh nứt tiếng là một ông trùm đầy bí ẩn. Trái ngược hoàn toàn với Đông Chiếu Hoa thích được truyền thông săn đón, Bạch Phong Lĩnh lại sống ẩn và né tránh báo chí, dù là nhân vật lớn nhưng hình ảnh của hắn chưa từng được công bố lên mạng.
– Đúng vậy, chị cũng không biết mặt của hắn. Nhưng hôm nay chị có hẹn với Bạch Phong Lĩnh tại văn phòng luật sư. Theo trao đổi qua điện thoại, được biết hắn muốn kiện tụng về việc tranh chấp một căn biệt thự.
Nghe đến đây Dược Khuê không khỏi thắc mắc:
– Tranh chấp biệt thự sao? Hắn giàu như vậy mà vẫn phải tranh chấp tài sản với người khác, không biết ẩn tình bên trong ra sao.
Chuyện này vừa nghe qua đã thấy có uẩn khúc nghiêm trọng, Nhược Khuê cũng đang chờ đợi để gặp mặt vị khách hàng đặc biệt này. Cách đây hai ngày, trợ lý của Bạch Phong Lĩnh đã gọi đến văn phòng luật sư của chị cô để đặt lịch hẹn, chỉ nói sơ lược nội dung là muốn cô ấy nhận một vụ tranh chấp nhà. Hôm nay đôi bên sẽ chính thức gặp nhau để nói rõ.
Dùng bữa xong, cô thu dọn hộp đựng và chuẩn bị về nhà. Chợt nghe tiếng chuông cửa, Nhược Phù có hơi ngạc nhiên:
– Ai vậy chứ? Chẳng lẽ là Bạch Phong Lĩnh sao? Nhưng còn sớm so với giờ hẹn mà.
Lúc này Dược Khuê rất bình thản, cô nào biết rằng cú sốc khủng khiếp đang chờ cô chỉ trong vài giây nữa thôi.
Cánh cửa mở ra, Nhược Phù nở nụ cười đón tiếp thân chủ tương lai, còn Dược Khuê vẫn cặm cụi dọn dẹp bàn nên không để ý.
– Chào, anh đây là…
Người nam trợ lý đi bên cạnh liền cất lời thay cho người đàn ông uy nghiêm:
– Đây là Bạch tổng, CEO của công ty đá quý Uri. Cách đây hai ngày phía Bạch tổng đã gọi điện cho luật sư Hạ đây để hẹn gặp.
Nhược Phù nở nụ cười hồ hởi:
– À thì ra là Bạch tổng, anh đến sớm hơn giờ hẹn nên tôi hơi ngạc nhiên.
Anh vẫn không đáp mà tiếp tục là nam trợ lý thay hắn trả lời, quả thật trông Bạch Phong Lĩnh có vẻ rất ngạo mạn:
– Do Bạch tổng vừa giải quyết xong công việc ở gần đây nên tiện đường ghé luôn đó mà.
Dược Khuê thấp thoáng nghe thấy, cô vì chút tò mò nên đã ngẩng mặt nhìn thử xem dung mạo của Bạch Phong Lĩnh ra sao.
Tim cô như chết lặng, tay chân run rẩy, đến cả việc đứng vững cũng xém nữa mất kiểm soát: “Là…là hắn”.