Cô đứng khép nép phía sau lưng anh, đợi Phong Lĩnh lấy ra một chiếc áo phông đưa cho cô.
– Thay ra đi.
Cô cầm lấy chiếc áo to gấp đôi mình, áo của anh để cô mặc vào thì có khác nào đầm dài đến gối.
– Nhưng nó to quá.
Anh chau mày, căn bản Bạch Phong Lĩnh không biết nuông chiều hay nhỏ nhẹ với con gái, anh càng chẳng thích người khác mè nheo, nhõng nhẽo. Dù Dược Khuê chỉ vừa nói một câu không đồng tình mà anh đã tỏ ra gay gắt.
– Vậy cô cứ khỏa thân và chờ quần áo khô. Mau cởi ra để tôi cho người giặt ủi.1
Cô sắp không nhịn nổi trước thái độ hắc dịch, lời lẽ cục súc lại vô cùng mất nết, chẳng còn sót lại chút duyên dáng nào từ anh.
– Anh nói như thế mà nghe được à? Áo rộng thì tôi nói là rộng, anh là đàn ông sao lại vô duyên vậy chứ?
Cô thẳng thừng nói ra những tính xấu của anh, ngoài Dược Khuê cũng chẳng ai dám đứng trước mặt anh mà mắng te tua như vậy.
– Ý cô là gì đây? Bây giờ có áo cô không mặc lại còn chê khen thì tôi bảo cô khỏa thân có gì sai hả?
Còn đâu một Bạch Phong Lĩnh kiệm lời, ít nói, rõ ràng anh đang muốn cãi tới. Nếu đã như vậy thì cô cũng chẳng ngại nói ra ngô ra khoai với anh.
– Tôi nhịn anh nhiều rồi đó, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào sỗ sàng, mất nết lại ăn nói kém duyên như anh.
Phong Lĩnh tức giận bóp lấy mặt cô, chẳng rõ anh nói không lại hay do ưa dùng hành động mạnh bạo.1
– Anh làm gì vậy? Mau bỏ ra, anh làm tôi đau…
Nụ cười nhếch mép mà cô cực kỳ chán ghét lại tiếp tục ẩn hiện trên môi anh.
– Ngay bây giờ, tôi sẽ còn sỗ sàng hơn nữa.
Dược Khuê ngây ngô chẳng chút phòng bị khi bản thân đang rơi vào hang cọp. Cô buông lời mắng anh vì bức xúc mà quên rằng anh là người làm chủ mọi chuyện, càng tỏ ý chống đối thì cô chỉ nhận phần thiệt về mình.
Anh tiến lên vài bước, cô hoảng sợ, vô thức lùi về sau, đến khi chân chạm vào thành giường thì đứng lại. Anh đẩy nhẹ cô nằm xuống giường, chẳng hề biết thương hoa tiếc ngọc mà nâng niu.
– Anh…anh muốn gì?
Anh đưa tay nới lỏng cavat, bàn tay thon dài chạm vào mặt cô khiến Dược Khuê nổi cả da gà.
– Cô sẽ biết ngay thôi.
Không để cô kịp phản ứng, anh ghì chặt hai tay chân xuống giường, cuồng nhiệt hôn lên cổ, hít lấy mùi hương nước hoa quyến rũ trên cơ thể cô. Dược Khuê cố vùng vẫy nhưng mỗi lúc càng thêm bất lực, cô liên tục cất lời cầu xin:
– Dừng lại đi mà, tôi không muốn, mau bỏ tôi ra!
Mặc kệ lời van xin từ cô, anh vẫn tiếp tục hành sự, đôi môi hư hỏng đan vào môi cô, bàn tay dần dà lướt xuống phía dưới, cô chau mày, vội đưa tay ngăn cản bàn tay to lớn chẳng biết điểm dừng. Cố thoáng khỏi nụ hôn dữ dội như sói đang làm thịt con mồi.
Đôi môi vừa được buông tha, cô lập tức cất lời:
– Dừng lại đi, tôi đang có thai mà.
Anh mỉm cười bình thản, buông lời vô tâm trắng trợn:
– Nhưng tôi thì không.1
Lời nói vừa ích kỷ lại ngang ngược đến thế mà anh cũng nói ra được, xem ra anh không nghĩ đến con dù một chút, bây giờ có oán trách cũng chỉ biết khóc thầm vì phận cô xui xẻo, đàn ông trên đời không thiếu, nhưng cô lại xấu số rơi trúng vì sao hỏa mang tên Bạch Phong Lĩnh.
Anh đưa tay vén chiếc đầm ngắn trên gối, cô cố đẩy tay anh ra:
– Tôi không muốn.
Món ăn sắp dâng đến miệng lại bảo anh buông đũa nhịn đói, chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.
– Cô không có quyền lựa chọn.
Lại là câu nói chết tiệt này, chuyện gì anh cũng tự ý quyết định, tự cho phép bản thân làm, cảm nhận hay suy nghĩ của cô ra sao, anh chưa từng để tâm đến dù một chút.
Cảm giác quần lót bị kéo xuống, cô hốt hoảng muốn đẩy anh ra nhưng không thể. Bạch Phong Lĩnh thẳng tay cởi bỏ mảnh vải che chắn nơi tư mật, cô lập tức khép chặt hai chân, muốn ngăn chặn sự tiến sâu vào vùng đất cấm.
– Mở chân ra.
Cô vẫn cố chấp giữ chặt hai chân khéo vào nhau, anh không có kiên nhẫn, liền đưa tay cởi hẳn chiếc váy của Dược Khuê rồi vứt xuống sàn. Cả cơ thể bên dưới của cô lộ ra trước mắt sói già, anh đưa tay mơn trớn hai bên cặp đùi trắng nõn cô chán ghét cố đẩy tay anh ra.
– Đồ khốn, tôi đã nói là không muốn!
Dược Khuê gượng ngồi dậy, nhưng ngay lập tức bị anh ghì chặt vai hai xuống giường.
– Ngoan đi, nếu không cô sẽ bị đau.
Tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng nội dung rõ ràng lại đang uy hiếp cô. Chưa kịp định thần cô đã nhìn thấy chiến mã to lớn hùng hổ xung trận. Nghĩ đến cảnh tượng cái chày rắn chắc kia tiến vào bên trong đường hầm chật hẹp liền khiến cô thấy rùng mình.
Anh đưa tay mở cúc, nhanh chóng để lộ body săn chắc, từng múi cơ hoàn hảo mê người. Động tác thô bạo vứt hết những thứ vướng víu xuống sàn, chẳng màn đến chiếc áo sơ mi bị vò đến nhăn nhúm. Người đàn ông cúi đầu, bàn tay nhiệt tình xoa nắn cặp tuyết lê đang được che đậy bên trong lớp áo kín đáo. Cô cắn răng chịu đựng, dù đang nằm dưới thân anh vẫn không muốn chấp nhận chuyện mình đã trở thành người phụ nữ của Bạch Phong Lĩnh.