Thấy anh bước xuống cầu thang, tuy Tiêu Chi Phụng có chút lo lắng nhưng con người vốn thâm độc nên chẳng hề có ý định nhận lỗi. Trái lại, cô ta còn nghĩ cách để bao biện cho hành vi nông nỗi của mình.
– Chú à mọi chuyện không như chú nghĩ đâu, là chị ta muốn đuổi cháu về nên cháu mới…
Điều Tiêu Chi Phụng vừa nói rõ ràng là giả dối, nhưng cô ta cũng chẳng ngại đổ oan cho người khác chỉ để nhận phần đúng về mình.
– Cháu đừng biện minh, Dược Khuê không bao giờ tỏ thái độ như vậy, chỉ có vấn đề nằm ở cháu.
Anh đứng trước mặt cô ta và bênh vực cho người con gái khác, hình ảnh này của Bạch Phong Lĩnh, suốt nhiều năm quen biết anh, Tiêu Chi Phụng thật sự chưa từng thấy qua.
– Chi Phụng mà chú biết không phải cô gái viện cớ nói dối như bây giờ. Dược Khuê chẳng làm gì cháu, tại sao cháu lại đối xử với cô ấy như vậy?
Anh hỏi thẳng thì Chi Phụng cũng không muốn giấu giếm, căn bản cũng chẳng thể rút lui mà chối tội được nữa.
– Phải, là cháu cố ý, vì cháu ghét chị ta. Trước đây chú chỉ yêu thương mỗi cháu, đùng một cái chị ta xuất hiện, chú dành hết sự quan tâm cho người phụ nữ đó, trong khi chị ta lại chẳng phải con cái nhà danh giá, xuất thân vô cùng tầm thường. Chị ta có gì hơn cháu? Mẫu bạn gái của chú sao lại thấp kém như vậy?
Đến cả Bạch Phong Lĩnh mà cô ta cũng không biết tiết chế lời nói, anh không muốn nhiều lời, chỉ hằn giọng khó chịu mà cảnh cáo:
– Cháu nên ăn nói cẩn trọng một chút. Đừng động đến vợ chú. Nếu còn xúc phạm cô ấy thì đừng đến đây nữa.
Tiêu Chi Phụng đã lầm tưởng sự yêu thương trước đây mà anh dành cho cô ta là tình cảm lứa đôi để rồi tự ảo tưởng, ôm mộng tình đơn phương. Trong khi anh chỉ xem cô ta như con cháu trong nhà, từ trước đến nay luôn cư xử rất chừng mực, chưa từng làm điều vì vượt giới hạn để vô tình hoặc cố ý gây ra sự hiểu lầm.
Anh không nhiều lời đôi co, dứt khoát bỏ lại Tiêu Chi Phụng đang đứng phía sau lưng tức tối. Cô ta có chút lo lắng, nếu anh mách lại chuyện này với Tiêu tổng thì chắc chắn cô ta sẽ bị ba mình giáo huấn cho một trận.
– ———————————–
Đêm tối đang say giấc, anh trở mình, vòng tay ôm lấy người con gái bên cạnh nhưng lại cảm thấy trống trải. Phong Lĩnh khẽ mở mắt, không nhìn thấy cô, anh liền ngồi dậy rồi cất tiếng gọi:
– Dược Khuê à.
Trong cơn buồn ngủ, anh rời khỏi giường, nhìn thấy đèn toilet không bật, có lẽ cô đã ra khỏi phòng. Bước xuống tầng trệt, anh thấy nhà bếp sáng đèn, lúc đi đến gần, Phong Lĩnh ngửi thấy mùi hương của thức ăn thoang thoảng.
Dược Khuê đang ngồi ở bàn, cô vừa ăn vừa xem phim trên điện thoại.
– Em đói sao?
Trước mặt cô là một bát cơm trộn, vì đã tối nên không còn đồ ăn nấu sẵn, cô lục lội trong tủ lạnh, thấy món nào dùng được liền cho tất cả vào xào chung rồi trộn thành một bát cơm ăn ngon lành.
– Đúng vậy, tôi đói nên không ngủ được.
Dạo gần đây cô cứ hay thèm ăn và dễ đói bụng, dù đôi khi ăn vào lại buồn nôn. Nhưng những lúc ăn được thì cứ ăn, tăng cân một chút cũng không sao.
– Tôi ăn với.
Anh vào bếp lấy thìa rồi ngồi xuống cạnh cô, nhưng Phong Lĩnh chưa kịp múc cơm thì cô đã đẩy bát cơm ra.
– Không được, của tôi mà.
Nhìn cô phồng má giành đồ ăn mà anh không nhịn được cười.
– Cho một chút thôi, bát to như vậy mình em ăn không hết đâu.
Cô híp nhẹ mi mắt, tay giữ khư khư bát cơm:
– Sao lại không hết, tôi còn đang sợ ăn không đủ nữa.
Đang mang thai nên cô rất hay đói bụng, sức ăn cũng nhiều hơn trước đây. Nửa đêm thèm ăn nhưng người làm đã ngủ hết, cô không muốn làm phiền họ nên tự mình nấu ăn.
– Tôi cũng đang đói, em nỡ không cho thật sao?
Trông anh đáng thương như vậy, thôi thì cô cũng nể tình anh là ba của con cô, cho anh xơi ké một ít. Dược Khuê múc một thìa cơm rồi đút cho anh.
– Đây, há miệng ra.
Phong Lĩnh nhìn cô bằng ánh mắt say mê, ngoan ngoãn ăn thìa cơm trên tay cô.
Gần đây anh đã nghiện “vợ” nhưng lại không nhận ra, đến công ty thì thôi, hễ ở nhà lại bám dính lấy cô.1
– Anh ăn không? Tôi nấu cho anh.
Thực chất cô rất quan tâm đến Phong Lĩnh, chỉ vờ giành ăn với “chồng” để chọc anh, ai bảo anh suốt ngày kiếm chuyện trêu cô.
– Không cần đâu, em cứ anh đi.
Cô đang chăm chú xem phim hoạt hình, dù đã ngoài hai mươi tuổi nhưng tâm hồn của Dược Khuê vẫn còn bé bỏng dù sắp sửa làm mẹ.
Anh cứ lo nhìn cô, dáng vóc mảnh mai, khoác trên mình chiếc đầm ngủ hai dây ngắn trên gối. Làn da trắng lung linh dưới ánh đèn soi rọi lại thêm nhẵn bóng, thu hút vô cùng, tóc bới cao trên đỉnh đầu, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh sắc nét, cộng thêm bờ vai móc áo đáng mơ ước. Khe ngực nóng bỏng lấp loá phía sau lớp áo như đang mời gọi. Sự hấp dẫn này, thật sự quyến rũ mê người, làm sao sói già như anh có thể chịu đựng nỗi.
Cô đang ăn ngon lành lại bị anh vòng tay ôm lấy eo, còn hôn lên vai cô rồi di chuyển đôi môi đến cổ, cảm giác nhột khiến da gà của cô dựng đứng cả lên.
– Đừng mà, tôi đang ăn.
Anh vẫn không có ý định dừng lại mà mỗi lúc lại càng thêm cuồng nhiệt. Cô bỗng phát hiện ra ý đồ xấu của anh, Dược Khuê thật ngây ngô, đáng lẽ cô nên nhận ra điều này sớm hơn.
– Không được, anh đừng như vậy…
Cô chỉ vừa quay mặt nhìn anh thì Phong Lĩnh đã chiếm lấy môi cô, nãy giờ anh chỉ chờ có cơ hội để được “thịt” vợ, nếu biết trước kết cục như vậy thì có lẽ cô đã nhịn đói để ngủ một giấc cho yên thân.