Cô ở trong phòng cả buổi mà không thấy anh trở lại nên quyết định ra ngoài tìm. Đi đến phòng khách, cô vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và bác sĩ Ngạn.
Dược Khuê vốn nhạy cảm lại đang chông chênh về tình cảm anh dành cho mình. Khi nghe anh nói sợ tâm trạng của cô không tốt sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, lúc này cô lại nghĩ mọi thứ tốt đẹp anh đã và đang làm cho cô cũng chỉ vì cô đang mang thai con của anh.1
Cô quay lưng trở về phòng, rõ ràng không muốn rơi lệ nhưng vẫn bật khóc chẳng thể kiểm soát. Cô tự đánh vào đầu mình vì ngốc nghếch, ngay từ đầu anh bảo chỉ muốn cô sinh con cho anh, sau khi đứa bé được một tuổi cả hai sẽ đường ai nấy đi. Nếu vậy thì những ngọt ngào thời gian qua cũng có ý nghĩa gì, mọi chuyện anh làm chỉ vì muốn tốt cho đứa nhỏ. Phải chăng bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của anh, anh đều sẽ đối xử với người ta dịu dàng, chu đáo như cách anh đã đối với cô?
– ——————————–
Tiếng chuông ngoài cổng truyền đến tai người đang ngồi bên trong. Người giúp việc rất nhanh đã ra mở cổng và thông báo:
– Cậu chủ, có cô Nhược Phù bảo là chị của cô Dược Khuê đến thăm cô ấy.
Được sự cho phép từ anh, người giúp việc mời Nhược Phù vào nhà. Cô ấy vừa bước đến phòng khách đã va vào ánh mắt say mê của bác sĩ Ngạn. Có lẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên là đây. Người con gái xinh đẹp, dáng vẻ kiều diễm trước mắt đã đánh cắp trái tim của vị bác sĩ điển trai, tài ba.1
Bác sĩ Ngạn vội nói nhỏ với anh để khẳng định lại:
– Này…cô ấy là…
Phong Lĩnh liền nhận ra người bạn của anh hẳn đã rơi vào lưới tình, anh đáp:
– Là chị của Dược Khuê.
Xem ra Triều Khang đã vô tình gặp được ý trung nhân. Phong Lĩnh đứng dậy, lịch thiệp cất lời:
– Chị mới đến, Dược Khuê đang ở trên phòng. Chị cứ lên với cô ấy.
Anh từng nói Nhược Phù có thể thoải mái đến đây thăm cô vì anh biết từ nhỏ cô đã sống cùng chị hai, bây giờ anh “bắt” cô về villa, Nhược Phù hẳn sẽ rất cô đơn.
– Tôi biết rồi.
Ánh mắt của Nhược Phù và Triều Khang vô tình chạm nhau. Cả hai gật nhẹ đầu, lịch sự chào đối phương một cái. Tuy chị hai của cô đã đi lên lầu nhưng bác sĩ Ngạn vẫn cứ ngoái đầu nhìn theo.1
Anh mỉm cười trêu chọc rồi đánh nhẹ vào tay anh ấy:
– Này, để ý người ta à?
Trước sự phát hiện của anh, Triều Khang không chút ngại ngần che giấu, anh ấy cất lời:
– Cậu biết gì về cô ấy, mau nói tôi nghe đi.
Xem ra Triều Khang rất muốn làm anh rể của Dược Khuê rồi đây. Vừa gặp đã ngã vào tình yêu, bác sĩ Ngạn liền luống cuống cả lên.
Phong Lĩnh nhiệt tình cung cấp thông tin:
– Cô ấy đang là luật sư, còn hiện có người yêu hay chưa thì tôi cũng không rõ. Điều này tôi cần hỏi Dược Khuê thì mới biết chính xác.
Người con gái vừa lọt vào mắt xanh của bác sĩ Ngạn còn là một luật sư có tiếng, sự giỏi giang của Nhược Phù càng khiến anh ấy bị thu hút.
– Trông cậy vào cậu đấy. Tôi sẽ khao cậu một chầu.
Anh nỡ nụ cười khi thấy cậu bạn thân đã bị hớt hồn, sự nghiệp theo đuổi nữ luật sư có lẽ sẽ bắt đầu từ đây.1
– ————————————–
Dược Khuê thấy chị gái đến thì vui mừng hớn hở, thời gian qua đôi khi cô vẫn về nhà ăn cơm với chị gái. Hai chị em cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm nhau.
– Chị đến mà không nói trước với em, em chẳng hay biết gì cả.
Nhược Phù nở nụ cười:
– Chị có công việc đi ngang đây nên nhân tiện ghé thăm em.
Dù Phong Lĩnh bảo chị cô có thể thoải mái đến đây để thăm em gái nhưng dù sao cũng là nhà của anh, Nhược Phù cảm thấy đến thường xuyên sẽ rất ngại.
Nụ cười trên môi cô ấy chợt vụt tắt khi thấy trán của em gái bị sưng to:
– Trán em bị sao vậy? Sao lại u to thế này?
Cô sực nhớ ra, vội cất lời giải thích:
– À, là do em bất cẩn bị té.
Nhược Phù vốn kỹ tính lại thêm chút đa nghi nên lập tức “điều tra”:
– Em đang có thai mà để bị té u đầu như vậy? Có biết là nguy hiểm lắm không? Hay em và cậu ta xảy ra chuyện gì? Không được, chị phải đi hỏi Bạch Phong Lĩnh.
Chị hai lúc nào cũng yêu thương và lo lắng cho cô nên phản ứng mạnh của chị ấy cũng là điều dễ hiểu. Nhược Phù vừa đứng dậy thì cô lập tức nắm tay chị hai giữ lại:
– Thôi mà chị hai, em bị té thật.
Nhược Phù vẫn bán tín bán nghi:
– Em không giấu chị điều gì chứ? Cậu ta đối với em có tốt không? Nếu có chuyện gì, em nhất phải nói với chị, chị sẽ bảo vệ em.
Có lẽ chị hai đang lo cô bị anh đánh u đầu đây mà, cũng phải thôi, nhìn em gái đang mang thai bị thương như vậy thì sao không lo cho được.
– Dạ không. Em bất cẩn bị ngã, Phong Lĩnh lo lắng nên đã gọi bác sĩ đến khám cho em. Anh ấy đối với em rất tốt.
Chợt Nhược Phù nhớ lại sự hiện diện của người đàn ông lạ lúc nãy mà cô ấy đã chạm mặt. Chị của cô đoán có lẽ anh ta là bác sĩ mà Dược Khuê nói đến.
– Chị biết rồi, chị chỉ lo xảy ra chuyện gì không hay rồi em cứ âm thầm một mình chịu đựng.
Cô nở nụ cười rồi khẽ lắc đầu:
– Không có đâu mà, Phong Lĩnh thật sự rất tốt với em.